|  | 
| Con từng thấy thật khó khăn khi nói câu: Con yêu mẹ - Ảnh minh họa 
từ Internet | 
Về nhà được ba ngày, mẹ lại bế con nhập viện vì con bị nhiễm trùng 
rốn. Mãi về sau hệ tiêu hóa con luôn có vấn đề.
Mẹ không mấy vất vả khi con còn ngồi trên ghế nhà trường. Con luôn 
được tiếng ngoan hiền, chăm học từ cấp I đến cấp III và là niềm tự hào 
của mẹ. 
Lên đại học con sống xa nhà, thời gian về nhà của con ít dần. Khi con
bảo làm bài tập nhóm, lúc bận ôn thi, lúc lại đi giao lưu với bạn. 
Những ngày cuối tuần của mẹ cũng vời vợi theo nỗi nhớ con. 
Một lần con về thăm nhà mẹ nói điều gì phật ý con, con dùng dằng khó 
chịu. Con không ở lại nhà mà đi ngay chiều hôm ấy. Ba gọi điện nói với 
con rằng mẹ đã khóc, con nghe lòng mình như xát muối.
Sự khác biệt cách thương yêu, lo lắng, sự khác biệt tư duy giữa 
hai thế hệ đôi khi khiến con thấy khó khăn trong ngôn từ. Đôi khi con 
thấy gần với dì hơn. Ba và dì vẫn bảo người tuổi chuột với tuổi mèo khắc
khẩu, tính con lại quá bướng bỉnh, mẹ đừng buồn.
| 24 tuổi, con chăm cho người con yêu từng li từng tí. Từ bữa ăn, từng 
tiếng thở dài, con cùng vui, cùng buồn với người yêu. Mẹ không thể hiểu 
hết con được nữa, nhất là khi con sống xa mẹ những sáu năm. Nhưng một 
ánh mắt bất an của con cũng khiến mẹ chau mày, lo lắng.  | 
Ngày
bằng tuổi con bây giờ mẹ đã có cả hai đứa con. Đôi lúc giận dỗi hai 
tháng con không về nhà. Xót con, mẹ lại gửi tiền lên. Xót mẹ, con lại 
lầm lũi về, lại đâu vào đấy! 
Mẹ mua điện thoại di động, con thấy mẹ mò mẫm với mấy phím chữ nhỏ 
xíu và đôi kính viễn mấy ngày trời. Hóa ra mẹ học cách nhắn tin. Mẹ nói 
để nhắn tin với con được nhiều hơn. 
Cứ ba hay bốn ngày con lại nhận được tin nhắn của mẹ. Mỗi cuối tuần 
con không về con lại nhận được tin nhắn của mẹ. Con vẫn thường trả lời 
trong vội vàng: “Con đang bận tí. Con nhắn tin cho mẹ sau nhé!” dù khi 
ấy con đang đi ăn với bạn, đang cà phê cà pháo tình tang. 
Rồi con quên bẵng đi, đến khi mẹ lại hỏi thăm con lần tiếp theo. Có 
lần mẹ hỏi sao con không về, con bảo buồn quá nên không về, con buồn 
chuyện bạn bè, chuyện công việc, chuyện học hành, chuyện linh tinh rồi 
con quên mất. Nhưng mẹ không quên, lần tiếp theo mẹ nhắn tin hỏi: “Con 
hết buồn chưa?” khiến con ngây người một lúc để nhớ xem mình đã buồn gì.
Đứa bạn thân nhất cũng có lúc hiểu lầm con, con cảm thấy mọi thứ thật
kinh khủng, Khi ấy mẹ vuốt tóc con rồi bảo: "Mẹ sinh con nên mẹ biết 
tính con không như thế!". Và mẹ đã tin khi con chưa kịp nói câu gì. Mẹ 
tạo cho con sức bật qua khỏi chuyện khó khăn ấy một cách dễ dàng. Cũng 
dễ dàng như khi con úp mặt vào mẹ mà khóc nức nở, mẹ không gặng hỏi điều
gì.
Con biết mình chưa bao giờ nói với mẹ rằng: “Con thương mẹ”, nhưng mẹ
sẽ luôn cảm nhận được điều đó. Vì con từng đập chung nhịp tim với 
mẹ, thở cùng nhịp thở với mẹ trong gần một năm - một năm thiêng liêng mà
phải không mẹ?
Sáng nay con nhớ mẹ, nhớ ca nước ấm mỗi sáng mùa đông dù con dậy vào 
giờ nào. Sáng nay nằm trong chăn đọc tin nhắn, con nhớ mẹ gấp đôi ngày 
bình thường.
“Con thương mẹ lắm!” - lần đầu tiên trong suốt 24 năm con bắt đầu 
ngày mới bằng tin nhắn cho mẹ.