Gần
đây có không ít người hoang mang và mất định hướng cho mình với thông
tin “Ngày tận thế sắp đến”. Theo một số thông tin trên mạng và những
tài liệu truyền tay hoặc truyền miệng: Ngày 21/12/2012 sẽ là ngày tận
thế của nhân loại.
Khi lý tưởng bị thất vọng, họ
đâm ra thù ghét chán chường. Cộng thêm bệnh đòi hỏi quá đáng, khiến họ
không bằng lòng một ngừơi nào trên thế gian này. Thế là, họ đang sống
trong đông đảo quần chúng, mà cảm thấy như mình lang thang trong bãi sa
mạc. Sự chán đời tuyệt vọng của những người này phát xuất từ sự gởi gấm
tất cả lòng tin vào kẻ khác.
Nói đến tu hành là nói đến tội phước, nếu không rõ tội
phước tức là không rõ sự tu hành. Nếu người tu mà cứ lao mình trong tội lỗi, ấy
là người tạo tội chớ không phải là người tu hành. Mọi sự an vui và đau khổ gốc
từ tội phước mà sanh ra. Vì thế muốn thấu hiểu sự tu hành chúng ta phải thấu
hiểu tội phước. Tội phước là những hành động thiết thực trong cuộc sống này,
không phải là chuyện siêu huyền mờ ảo đâu đâu. Thế nên người tu hành phải thấu
đáo phải phân rành vấn đề tội phước.
Theo tục lệ Việt Nam, thì nửa đêm
ngày 30 ÂL, đầu ngày mồng một năm
mới, tất cả chúng ta đều cử hành lễ Giao thừa. Theo tục lệ thế
gian tin rằng, lễ Giao thừa là Ngọc Hoàng Thượng Đế mỗi năm có sai một vị thần thị sát. Vị
thần năm này mãn nhiệm kỳ thì qua năm
mới giao lại cho một vị thần khác. Một bên thì giao, một bên
thì thừa (nhận) cho nên gọi là Giao thừa.
Tôn
giả Ma Ha Mục Kiền Liên là vị có thần thông đệ
nhất. Nhưng đức Thế Tôn đã nhiều lần cảnh cáo
Tôn giả không được tùy tiện hiển hiện thần thông.
Tại sao? Bởi vì không phải ai ai cũng có thần thông.
Còn gì vui sướng hơn, kẻ có tâm
lượng bao dung sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm cho người. Khi nào trong
lòng ta không còn một mảy may thắc mắc, không còn một chút bợn hận thù,
đó là lúc ta hoàn toàn an lạc.
Tại sao hành thiền? Có rất nhiều lý do. Nhưng trội hơn hết là
sự suy nghĩ sáng suốt, xóa tan ngu si, ảo tưởng, tham lam, sân hận và
ham muốn. Con đường đến Niết bàn là phải từ bỏ sự bám víu vào 'bản ngã'.
Nước không dậy sóng và không
chảy. Nếu nước hay dậy sóng và chảy thì bất cứ lúc nào, ở đâu nước cũng
dậy sóng và chảy, vì bản chất nó là như thế. Như con người chúng ta là
động thì bất cứ lúc nào, ở đâu đều là động, dù cho khi ngủ yên mũi vẫn
thở, tim vẫn đập, máu vẫn tuần hoàn, nếu dừng động là con người chết.
Tất cả chúng sanh đều sẵn đủ trí huệ, đức tướng như Phật
không khác. Chỉ vì trái giác tánh theo trần lao, nên toàn thể trí đức
chuyển thành vô minh phiền não. Rồi thuận theo phiền não gây tạo những
nghiệp hữu lậu, kết thành quả báo sanh tử trong Tam giới. Từ quả báo
sanh tử sanh phiền não, rồi lại gây nghiệp hữu lậu… Vì cớ ấy, nên chúng
sanh từ vô thỉ đến nay, trải vô lượng vô biên kiếp mãi chịu khổ trong
vòng sanh tử luân hồi.
Cứu
cánh của Phật giáo là sự Giác Ngộ, phương tiện giúp đạt được Giác Ngộ
là Trí Tuệ, và đối nghịch với Trí Tuệ là Vô Minh. Vậy muốn đạt được
Giác Ngộ thì phải loại trừ Vô Minh. Vô Minh mang lại khổ đau và Giác
ngộ thì mang lại sự Giải Thoát. Trí Tuệ là liều thuốc để hóa giải Vô
Minh tức để loại bỏ khổ đau.
Các tin đã đăng: