Phật giáo (PG) được khai sinh
từ chiếc nôi thành Ca Tỳ La Vệ (thuộc nước Ấn Ðộ bây giờ), trải qua hơn
2.500 năm lịch sử, đầy những thăng trầm, có lúc tưởng chừng như đã biến
mất hẳn ngay trên bản địa, Phật giáo vẫn tồn tại và phát triển rộng rãi
khắp năm châu.
Chính định là chi cuối cùng của Bát Chính Ðạo. Ðịnh
là tập trung, gom tâm vào một điểm duy nhất và hoàn toàn không hay biết
gì khác, ngoài đề mục.
Chính ngữ là lời nói có chân chính, tức không tạo
nghiệp bất thiện bằng lời nói, trái lại trau giồi những thiện khẩu
nghiệp.
Tại sao trước ngực của tượng Phật Thích Ca có hình chữ Vạn? và ý
nghĩa của chữ vạn như thế nào? Và không hiểu lý do tại sao hình chữ Vạn
có khi có chiều xoay bên phải, có khi có chiều xoay bên trái?
Phật giáo được truyền vào Việt Nam bằng hai con đường
là từ Ấn Độ và từ Trung Quốc truyền sang. Vì vậy, Phật giáo Việt Nam
chịu ảnh hưởng của hai nền tư tưởng lớn của Phật giáo Ấn Độ và Phật giáo
Trung Quốc.
Đạo Phật là đạo của con
người. Đức Phật ra đời vì muôn loài, trong đó chủ yếu là loài người. Cho
nên mọi hành động của Ngài đều nhắm đến con người. Đạo Phật dạy chúng
ta phải thấy được chân lý, đạt được lẽ thực, nên nói tới đạo Phật là nói
tới đạo giác ngộ.
Đây là một câu chuyện thật xảy ra vào ngày mồng 9 tháng 11 ÂL năm Dân
Quốc thứ 52 (Dân Quốc sơ niên là 1911) do niệm một câu đại chú vương vạn
đức hồng danh mà được cảm ứng không thể nghĩ bàn.
Trong
cuộc
đời con người ta chỉ có 2 cơ hội để nhìn thấy
sự thật. Cơ hội tự nhiên là khi ta chết. Theo những bác
sĩ nghiên cứu những người chết sống trở lại (hiện tượng
Near Death Experience), thì linh hồn ta có cơ hội nhìn lại cuộc
sống của ta một cách khách quan và sau đó, nếu ta không sống
trở lại, thì linh hồn sẽ đi đầu thai.
Có một vị liên hữu ở làng Bắc Đồn, ngoại ô của Đài Trung tên là Lại Lâm
Trị, vì chồng của bà tên là Tuấn, cho nên mọi người đều gọi bà là thím
Tuấn, năm nay bà sáu mươi bốn tuổi. Mỗi thứ tư và thứ bảy bà đều đến thư
viện và Liên xã chùa Từ Quang nghe thuyết pháp; hai thời khóa tụng
sáng, tối chỉ biết niệm Phật.
Thế
Tôn hỏi các Tỷ-kheo rằng, phải chăng các thầy vì nhàm tởm,
ghê sợ sự sanh, già, bệnh, chết, sầu, bi, khổ, ưu não;
vì muốn đoạn tận nỗi khổ đau lớn lao ấy; và vì muốn
đạt được cứu cánh giải thoát mà xuất gia học Đạo,
để chấp nhận sự nuôi sống bằng cách đi ăn xin (khất
thực), cách nuôi sống thấp hèn nhất của xã hội, mà mọi
người đàm tiếu rằng: “Đầu trọc, tay ôm bình bát bước
đi!” - Các Tỷ-kheo trả lời: “Thật sự như vậy. Bạch
Thế Tôn!”
Các tin đã đăng: