Những bài pháp đức Phật thuyết trãi qua 45 năm hoằng hóa
của ngài, đã không được ghi lại bằng văn tự từ lúc Phật đương thời cho
đến mấy thế kỷ sau khi ngài nhập diệt, không phải lúc đó
Ấn độ chưa có chữ viết, thật ra kinh Vệ Ðà của Bà La Môn đã
được ghi chép bằng chữ Phạn từ trước thời đức Phật.
Chánh
tín thuộc về trí tuệ đối lại với mê tín thuộc vô minh, phiền não. Từ khi con
người có mặt trên trái đất, đối trước những hiện tượng thiên nhiên không giải
thích được, họ tự đặt tên đó là thánh thần và tin vào sự hiện hữu của thánh
thần này. Có thể nói từ thời kỳ sơ khai cho đến hiện tại vẫn có hình thức tín
ngưỡng nhân gian...
Phật Giáo đã bành trướng trước nhất về phương Tây và đã phát triển sâu rộng ở A-phú-hãn và Ba Tư (ngày nay là I-ran) và đã từng đặt chân đến xứ Tadjikistan (trong vùng cận đông, thuộc Liên Bang Xô Viết trước đây)
Toàn bộ các học phái cũng như các giáo phái đều đi đúng với con đường của Đức Phật. Tất cả đều mang tính cách đích thật.
Thiền là thuật ngữ chung chỉ các phương pháp tu luyện để đạt tới
trạng thái bình yên, tập trung và lắng đọng (thuật ngữ Hán Việt tương
ứng là sự tĩnh lự) nhằm thấu hiểu bản thân và vũ trụ; giống như mặt hồ
phẳng lặng, trong suốt sẽ giúp nhìn xuống tận đáy hồ.
Trong Hoàng Bá truyền tâm pháp yếu (Trần Tuấn Mẫn dịch)
có ghi lại lời của Sơ tổ Đạt Ma: “Hết thảy chúng sinh vốn là Phật, không cần
nhờ tu mà nên. Nay chỉ cần nhận biết bổn tâm mình, thấy bổn tính mình, đừng cầu
tìm chi khác nữa. Làm sao nhận biết tâm mình? Chính cái ‘đang nói năng đây’ là
tâm”. Vậy, yếu chỉ của Đạt Ma khi sang du hóa ở Trung Hoa nước Ngụy vào năm 520
hẳn là “trực chỉ nhân tâm”.
Tức tâm quán niệm Phật khởi, tức là pháp
giả danh, từ cạn đến sâu thông suốt, vô lượng danh tướng, thấy rõ như nắm trong
lòng bàn tay; Thấu rõ tâm này là như lai tạng, đoạn trừ hạt giống mê hoặc có từ nhiều kiếp mới chứng chân thường. Xa rời chấp ngã nhị biên, vô Phật và vô niệm,
đó là quan điểm của Đại thừa biệt giáo.
Con đường của Đức Phật luôn nhắc nhở chúng ta cố tránh sự suy đoán cũng như tạo dựng ra những khái niệm, vì đấy là những gì thường hay đánh lừa mọi người khiến cho chúng ta dễ bị lạc hướng trong cuộc hành trình đưa đến Giác Ngộ. Cũng thế, nếu quan trọng hóa một cách quá đáng sự khác biệt giữa các học phái thì điều này sẽ khiến cho chúng ta dễ bị rơi vào sự sai lầm.
Trong Phật giáo, trước hết, Pháp (Dhamma/Dharma) là chỉ cho giáo pháp của đức Phật (Buddha Dhamma) , hay những lời dạy của đức Phật (Buddhavacana) . Thuật ngữ Pháp cũng được kết hợp với thuật ngữ Vinaya (luật), và hình thành nên cụm từ Pháp-Luật (Dhamma-Vinaya) , chỉ cho giáo pháp và những giới luật được đức Phật thuyết giảng và chế định cho những đệ tử của Ngài thực hành theo.
Các tin đã đăng: