Nhân vật
Lược Thuật Hành Trạng Hòa Thượng Quảng Khâm
Dịch giả: Ni chúng Tự Viện Vĩnh Minh Lâm Đồng Hiệu đính: Giáo sư. Phạm Phú Thành & Đại Đức. Thích Giải Hiền
17/06/2555 06:10 (GMT+7)
Kích cỡ chữ:  Giảm Tăng


(Thiên Hoa Nguyệt San – ngày 01/05/1986)

1. Hiện pháp thân

Chiều tối ngày mồng 03 tháng Giêng năm Bính Dần (11/02/1986), khoá công phu tối vừa xong, tôi đang ngồi tĩnh lặng bỗng thấy một vừng ánh sáng vàng xoay vần, hiện ra một vị Bồ-Tát pháp tướng trang nghiêm, toàn thân tỏa phát ánh sáng vàng trên đầu có vòng hào quang thật lớn, nhưng trên mình không trang sức gì, rất đơn giản, cổ mang tràng hạt bồ đề lớn. Nét mặt từ ái hiền hoà mĩm cười với tôi, nhưng tôi không nhận ra Ngài là ai.

Tôi hoảng hốt vội vàng đảnh lễ và thưa:” Kính lạy Bồ-Tát xá tội cho đệ tử mắt phàm ngu muội. Xin cho con được biết Ngài là đấng Bồ-Tát nào giáng lâm?”

Ngài mĩm cười không trả lời. Tôi nhìn kỹ pháp tướng Ngài, nhận thấy Ngài là một cụ già rất gầy, tuổi khoảng trên 90 hay 100, có điều là diện mạo không có vẻ già như tuổi, trông như chừng 6, 7 mươi tuổi và rất thanh tú. Sống mũi cao dài và đầy đặn, hao hao giống mũi người Hy Lạp, cằm dài và hơi hướng ra trước, đôi mắt sáng ngời tinh thần của bậc đại trí tuệ, đôi vành tai rất dài và lớn, đầu cạo nhẵn tóc, hai bờ dưới mí mắt đầy, mọng và hơi sa xuống, nhân trung rất sâu, đôi mày rậm bạc trắng điểm vài sợi đặc biệt dài; toàn thân Ngài toả ra hương vị trái cây, phảng phất mùi hương hoa quít. Ngài là ai mà pháp tướng trang nghiêm từ tứơng đến như vậy?! Rõ ràng là một vị Bồ-Tát với đầy đủ tứơng đẹp của một vị La-Hán. Ai đây mà tôi vừa nhìn thấy liền sinh lòng cung kính và vui mừng vô hạn? Từ trước đến giờ tôi chưa hề thấy vị Bồ-Tát ấy, mà cũng không thể đoán được là ai. Tôi biết Ngài hiển hiện không phải là do ảo giác của tôi. Ngài đang ở trước mắt tôi rõ ràng chân xác. Tôi biết mình chẳng chiêm bao vì tai vẫn nghe tiếng xe chạy xa xa bên ngoài; tiếng chim báo canh đêm trên cây sau vườn cũng rõ ràng mồn một bên tai. Tôi không thể nào hiểu nổi, nên cung kính hỏi pháp hiệu Bồ-Tát một lần nữa.

Ngài mĩm cười, môi mấp máy: “Ta là Quảng Khâm!” 

Ngài nói tiếng Đài Loan chứ không nói tiếng Phổ thông. Tôi nghe được tiếng Mân Nam (Tiếng Phúc Kiến -Nd) và cũng nói được chút ít. Hơn hai mươi năm xa quê hương Tổ Quốc rồi! Lúc nhỏ ở Đài Loan tôi nói tiếng Đài Loan lưu loát, nay đã quên gần 8-9 phần mười; tuy vậy tôi vẫn còn nghe hiểu được Đài ngữ căn bản, nhưng phải cố gắng mới hiểu được người khác nói gì. Thế mà lúc này, Ngài Hoà thượng vừa mở lời tôi hiểu ngay, duy ngữ âm của Ngài hơi khác với người Đài Loan.

Tôi buột miệng la lên: “A! Ngài là Pháp sư Quảng Khâm!” 

Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn xiết vội quỳ xuống lạy, thưa:

- Kính bạch Pháp sư, Pháp sư đến đây bằng cách nào?

- Muốn đến thì đến! – Ngài mĩm cười nói tiếp: “Chẳng phải là con đã mong có một ngày gặp Thầy sao? Bây giờ Thầy đến để đáp ứng tâm nguyện của con”

- A! Dạ đúng! Dạ đúng rồi! Bạch Pháp sư!

Tôi vui mừng không thể tả, nói: “Con kính ngưỡng Ngài đã từ lâu rồi, không có duyên gần gủi, tối nay được gặp Ngài, thật là vui mừng hạnh phúc, đệ tử vô cùng sung sướng!”

- Con là một thanh niên tốt, Ngài nói – con nên cố gắng hộ pháp nhiều hơn! Con đã làm điều phải, đừng sợ dèm pha!

- Đa tạ Pháp sư! Tôi cảm động quá không biết nói gì thêm.

- Con nói không có duyên là không đúng! Có nguyện thì có duyên, duyên là do nguyện mà phát sinh.

- Pháp sư chỉ dạy thật đúng! Hồi con còn ở Đài Loan, tuổi nhỏ tánh ương ngạnh chẳng có y nguyện lên núi đảnh lễ các bậc Trưởng Lão Đại đức, bây giờ con rất hối hận đã để lỡ mất bao nhiêu cơ hội tốt học Phật pháp!

- Điều đó không sao, chỉ cần thành tâm tin Phật học Phật và tu hành; tương lai chúng ta đều sẽ gặp nhau. Ai ai cũng có duyên với Phật, cũng đều là người trên Đại Hội Long Hoa!

 Tôi bỗng giật mình hiểu ra, trước mặt tôi không phải nhục thân do cha mẹ sinh ra của Hoà thượng Quảng Khâm mà là Pháp thân của Ngài! Tôi nói lớn:

- Hoà thượng! Ngài thành Bồ-Tát rồi! Thật là tuyệt diệu!

Hoà thượng mỉm cười:

- Ai cũng có thể thành Bồ-Tát. Đâu có gì lạ, đi đi … lại lại … tất cả chẳng qua do nguyện mà thôi. 
Tôi không nén được lòng bồn chồn lưu luyến:

- Vậy thưa Ngài, bây giờ Ngài đi đâu?

- Ra đi rồi trở lại! đi rồi lại!

- Kính bạch Pháp sư, Ngài có pháp huấn gì chỉ dạy cho đệ tử?

- Không! – Ngài lắc đâu mỉm cười: “Không có!”

- Kính xin Pháp sư khai thị cho con! - Ngài vẫn mỉm cười:

- Không có!

Pháp thân Ngài dần dần mờ nhạt … hào quang dần dần tan biến …

Một sát-na sau khi Ngài biến mất hào quang vụt tắt, bỗng nhiên ra hàng ngàn viên xá-lợi bảy màu chiếu sáng, vô cùng rực rỡ trang nghiêm, trong khoảnh khắc quang hoa cũng tắt lịm.

Trước mắt tôi vẫn một màn đen bao trùm gian phòng tĩnh mịch, ngoài khung cửa sổ bầu trời bàng bạc trắng, chim báo canh đã im tiếng. Tôi biết vừa qua không phải là cảnh trong mộng, tuyệt nhiên không phải! Tôi rời khỏi giường chuẩn bị công phu khoá sớm. Mẹ tôi ở phòng bên cũng đã thức dậy, tôi biết người đang tụng kinh.

Ngày hôm đó tôi thưa với mẹ tôi: “Hoà thượng Quảng Khâm chín mươi lăm tuổi ở Đài Loan đã qua đây, có lẽ Ngài đã viên tịch hay sắp viên tịch! Dường như Ngài muốn con trao truyền một cái gì đó, có thể là Ngài bảo con nhắc cho người đời câu “Bản lai vô nhất vật”, hoặc là cho con nhìn thấy trên thân Ngài có hàng ngàn viên xá lợi lóng lánh!”

2. Mọi người chấn động

Đầu năm có rất hiều bạn phật tử đến nhà tôi mạn đàm, ngày nào cũng đông. Tôi đem điều mình thấy trong định kể lại với họ, ai nấy đều kinh ngạc nói: “Hoà thượng Quảng Khâm nhất định đã nhập diệt rồi!“

Trong đám khách có bà L … một nữ phật tử rất thuần thành. Bà là Hoa kiều sống ở Inđônêsia, từng có duyên lành được quy y với Hoà thượng Quảng Khâm. Trước hết bà ta đến thăm tôi, nói sẽ về nước chiêm bái các danh sơn Phật tự. Bà hỏi tôi có cần nhờ bà việc gì không? Lúc ấy tôi trả lời: “Bà là đệ tử của Hoà thượng Quảng Khâm, lần này đi Đài Loan nên thường lên núi thăm Hoà thượng, vì Ngài sắp nhập Niết–bàn rồi, sau này có trở lại Đài Loan cũng không còn được trông thấy Ngài nữa!” Nhiều người kinh ngạc hỏi:

- Cư sỹ Bồi Đức! Anh thấy trước Ngài Quảng khâm nhập diệt? Nhập diệt vào lúc nào? – Tôi nói:
- Hoà thượng đã 94 tuổi, ai mà chẳng đoán được Ngài sẽ nhập diệt nay mai? Tôi chỉ suy đoán vậy thôi! Không dám tự cho là thấy trước.

Ai cũng đồng ý với quan điểm của tôi, nhưng lại có người bảo: “Hoà thượng Hư Vân 120 tuổi mới nhập diệt, Ngài Quảng Khâm có thể thọ trên trăm tuổi!”. – Tôi nói:

- Chỉ cầu mong sao được như vậy! Chẳng qua tôi linh cảm dường như Hoà thượng sắp hết nhân duyên với thế gian, tôi dự đoán độ khoảng giữa năm, hoặc là trong mùa xuân năm 1986 Ngài sẽ viên tịch. Mọi người nói: “Mong rằng lần này anh thấy không đúng!” 

Bà L. trở về nước hành hương. Và đúng thật, bà làm theo lời tôi, lên núi hầu thăm Hoà thượng, bà có phước duyên lớn được cùng chúng đệ tử hầu cận Ngài trong 10 ngày. Sau khi trở lại Canađa bà liền đến gặp tôi và có mặt trong đám đạo hữu, hôm đó nhằm ngày mồng bốn.

Bà nói: “Sư phụ tinh thần rất tốt, Ngài rất hiền từ, anh bảo rằng Ngài sắp nhập diệt, chắc là anh nói sai đấy.” – Tôi nói:

“Tôi cũng không dám chắc điều tôi nói đúng hay sai, tôi chỉ mong những gì tôi thấy là không đúng; tôi nguyện cầu Ngài Quảng Khâm cũng giống như Hoà thượng Hư Vân, thọ trên trăm tuổi để dìu dắt chúng ta. Dù sao, điều tôi thấy đêm qua là điềm chẳng được cát tường cho lắm, có thể là vào lúc này Ngài đã ….”- Tôi giật mình la lên:

- Ôi thôi! Ngài viên tịch rồi! Ngài viên tịch rồi!

Mọi người kinh ngạc hỏi dồn lớn tiếng:

- Vì vậy? vì vậy? – Tôi đáp:

- Hình như ba bốn tiếng đồng hồ trước đây Ngài đã nhập diệt rồi!

 Tôi nói tiếp:

- Quý vị nên ghi nhớ thời địểm này, hôm nay là ngày 12 tháng 3 năm 1986, tức là ngày mồng 4 tháng Giêng âm lịch, vào lúc 11 giờ 15 phút buổi sáng; Đài Loan hiện giờ khoảng 3, 4 giờ chiều ngày mồng 5. Tôi thấy Hoà thượng Quảng Khâm nhập diệt, toàn thân Ngài có xá-lợi lóng lánh chiếu sáng.

3. Nhập Niết-bàn

Bạn bè trong buổi họp dần dần im lặng nghiêm trang, có vài người cúi đầu nức nở. Một vị lên tiếng:
- Nhất định anh thấy sai rồi! Bội Đức, nhất định là anh thấy không đúng! – Tôi bức rức trong lòng:
- Cầu mong sao tôi đã thấy sai!

- Đợi một hai ngày nữa xem sao! – Một vị khác góp ý – Hay là chúng ta gọi điện thoại qua Cao Hùng hỏi thử? – Có người can:

- Như vậy không nên! Gọi điện thoại mà hỏi Hoà thượng còn hay mất thì sao được!

- Vậy thì hãy đợi thêm vài ngày nữa thế nào, xem bên Đài Loan có tin tức gì không? – Và đây là quyết định chung của mọi người.

Tôi liền gọi điện thoại cho bác La Ngọ Đường và bác ruột tôi – Phùng Công Hạ, kể lại hiện tượng bất thường như tôi đã thấy, cả hai vị cùng khuyên tôi nên chờ tin.

Chiều ngày mồng 6, vào lúc bảy giờ chuông điện thoại reo … có tiếng cô nhân viên trực tổng đài viễn thông Đài Bắc nói qua máy:

- Mời ông Phùng Phùng nghe điện thoại.

- Tôi đây! – Tôi khẩn trương nói qua máy: … “Tôi biết, đó là ông Lý Vân Bằng thuộc Thiên Hoa Công ty gọi điện cho tôi, xin nối điện thoại”… - Tôi nói ngay:

- Lý tiên sinh! 

- Tôi là Lý Vân Bằng đây. (Đúng là tiếng ông Lý Vân Bằng gọi từ Đài Bắc) Anh có biết Hoà thượng Quảng Khâm … 

Ông Lý nói ngay về Ngài Quảng Khâm, chưa hết câu tôi biết liền điều tôi thấy chứng thực. Tôi ngắt lời ông:

- Tôi đã biết rồi. Hoà thượng Quảng Khâm nhập diệt hôm qua! Trước khi nhập diệt, Pháp thân Ngài xuất thần thị hiện ở bên này, toàn thân Ngài là hào quang, xá-lợi chiếu sáng …

Ông Lý nói:

- Hoà thượng nhập diệt hôm qua, ngày mồng 5 lúc hơn 2 giờ chiều. Bây giờ tôi muốn hỏi anh, Ngài có để lại xá-lợi không?

- Ngài Quảng Khâm có rất nhiều xá-lợi! Có đến vài ngàn viên bảy màu phát ra ánh sáng; rất nhiều xá-lợi, nhiều lắm! Tuy vậy, cũng phải dặn họ xử lý cẩn thận khi làm lễ trà-tỳ!

- Như thế là tôi đỡ lo! – Ông Lý nói – Được mấy lời của anh tôi yên tâm, tôi sẽ thông báo cho họ biết. – Tôi an ủi ông:

- Lý tiên sinh chớ quá thương tâm về Hoà thượng, vì Ngài đã về cõi Niết bàn, Ngài đã thành Phật rồi!

- Vâng, chúng ta nên vui mừng mới phải.

Tất cả chúng ta nên vui mừng mới phải. Hoà thượng Quảng Khâm đã thành Phật thành Bồ-Tát sao chúng ta không vui mà lại bi thương than khóc? Chúng ta mang cái thân thể vật chất này, cuối cùng rồ cũng trở về với cát bụi. Còn như Hoà thượng là bậc siêu phàm nhập thánh đã vào Niết-bàn, đắc chứng Chân Như, cùng với Chư Phật Chánh đẳng Chánh giác vĩnh hằng trong vũ trụ. Vả lại Ngài còn vì nguyện đại bi sẽ trở lại cứu độ chúng sanh.

Chúng ta phải nên vui mừng mới đúng!

Trước giờ tôi chưa từng được gặp Hoà thượng, và cũng chưa từng thấy Ngài qua hình ảnh. Lần ấy thấy Ngài trong định là lần duy nhất.

Tôi kể lại về hình dáng Ngài, các vị đệ tử của Ngài và các đệ tử thế hệ dưới có mặt trong buổi họp đều nhận rằng hình ảnh miêu tả chính là Hoà thựơng Quảng Khâm. Nghe tôi nói như vậy, ai nấy đều đổi buồn làm vui, niệm Phật liên tục.

Hoà thượng Quảng Khâm và tôi chưa từng gặp gỡ nhau. Tôi không có phước duyên được làm đệ tử Ngài, Vì sao Ngài thị hiện cho tôi thấy? Sự việc có vẻ như không hợp lý lắm, phải chăng Ngài vì từ bi, nguyện hoằng pháp độ sanh mà thị hiện khắp nơi, và không nỡ bỏ đứa bé căn cơ thấp kém như tôi? Tôi tin như thế. Nhất định không chỉ riêng mình tôi được nhìn thấy Pháp thân Ngài thị hiện, chắc chắn còn có nhiều người khác cũng được thấy Pháp thân Kim quang của Ngài trong mộng hoặc trong định. Tôi tin rằng Ngài ban bố Pháp ân như mưa móc rải khắp bầu trời. Có người cho rằng vì tôi thường nghe người ta nói về Hoà thượng, ngày nghĩ tưởng điều gì đêm nằm mơ thấy điều ấy; vì tôi hằng ngưỡng mộ Ngài nên sinh ra ảo giác.

Huyễn cũng được mà chân cũng được. Huyễn cũng là chân, chân cũng là huyễn, - quan điểm của tôi là vậy. Tâm linh cảm ứng thì ngàn đặm không là xa, âm dương không cách biệt, - đó là sự thực mà khoa học ngày nay đã chứng minh. Tôi tin rằng lần ấy Hoà thượng Quảng Khâm dùng huyễn để thị hiện chân.

Được tin sau cùng:

Sau khi hỏa táng Ngài, quả nhiên có mấy ngàn hạt xá-lợi bảy màu!

Chúng ta hãy tu hành tinh tấn hơn! Niệm Phật nhiều hơn!

Nam-mô A-Di-Đà Phật!

Nam-mô A-Di-Đà Phật