HỒN MA BÁO MỘNG
Vào khoảng niên hiệu Nguyên Gia đời Tống Văn Đế Nam triều, 
Chư Cát Hộ giữ chức Thái thú Nguyên Chân bị bệnh qua đời khi đang tại 
chức. Lúc đó, người thân quanh ông không có ai, duy nhất chỉ có người 
con trai trưởng là Nguyên Sùng lo việc đưa linh cữu cha về quê chôn cất.
Có người học trò của Chư Cát Hộ là Hà Pháp Tăng vì muốn chiếm đoạt toàn
bộ tài sản của họ Chư nên xuống tay thâm độc, nhận nước Nguyên Sùng cho
đến chết. 
Ngay đêm đó, mẹ của Nguyên Sùng là Trần thị nằm mộng thấy Nguyên Sùng 
toàn thân ướt sũng, chạy về nhà khóc lóc báo rằng cha đã qua đời còn 
mình thì bị Hà Pháp Tăng nhận nước chết để chiếm đoạt tài sản. 
Bà mẹ Nguyên Sùng vừa tỉnh giấc mộng, trong người bần thần khác thường, 
hoang mang lo sợ không biết hư thực thế nào. Bà lập tức viết thư cho 
người anh họ là Từ Đạo Vị lúc đó đang giữ chức Trưởng sử Giao Châu, kể 
rõ mọi việc. Từ Đạo Vị tức khắc cho người đến chỗ Chư Cát Hộ đang nhậm 
chức để dò hỏi, quả nhiên mới biết Chư Cát Hộ đã chết mà con trai là 
Nguyên Sùng cũng mất tích một cách bí ẩn. 
Từ Đạo Vị liền đích thân đến gặp quan tuần phủ địa phương, nói rõ nghi 
án và yêu cầu mở cuộc điều tra. Không bao lâu, quan phủ đã tìm được rất 
nhiều chứng cứ và cho bắt ngay Hà Pháp Tăng về xét hỏi. Tên học trò bất 
nghĩa vừa bị bắt lên công đường đã lúng ta lúng túng, giấu đầu lòi đuôi,
cuối cùng phải thú nhận tất cả. Sự việc được sáng tỏ, quan phủ y theo 
pháp luật lúc bấy giờ xử y tội chết. Quả đúng là nhân quả báo ứng ngay 
trước mắt không hề sai chạy.
(trích dẫn Oan hồn chí)
GIẾT NGƯỜI ĐỀN MẠNG
Thuở xưa, quan thứ sử quận Giao Chỉ là Hà Xưởng trong một lần về thăm
nhà phải đi đường bộ chạy dọc theo một dãy núi. Khi đi đến quận Thương 
Ngô thuộc huyện Cao Yếu thì trời đã nhá nhem tối, quan thứ sử liền lệnh 
cho thuộc hạ dừng lại nghỉ tạm ở Thước Bôn Đình. 
Vì đi đường mệt mỏi, Hà Xưởng nằm trăn trở qua đến hết canh hai cũng vẫn
chưa ngủ được. Đang lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, bỗng thấy xuất hiện 
một thiếu nữ trạc tuổi ngoài đôi mươi, tướng mạo đoan trang, từ trên lầu
bước xuống, đến trước mặt ông cúi chào rồi thưa:
– Oan cho thiếp lắm, cúi xin đại nhân thương xót giải nỗi oan này.
Quan thứ sử liền ngồi dậy, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, liền cất tiếng hỏi:
– Cô là phận gái, vì sao đang đêm lại tìm đến chỗ hoang vắng này? Cô nói có oan tình, vậy hãy kể rõ ra cho ta nghe xem sao.
Cô gái vừa khóc thổn thức vừa nói:
– Thưa đại nhân! Tôi vốn họ Tô tên Nga, nhà ở xóm Tu Lý, huyện Quảng 
Tín. Cha mẹ sớm đã lìa trần, rồi chồng tôi cũng vắn số. Từ đó tôi phải 
sống đơn chiếc với một người hầu gái tên Trí Phú, không có anh em quyến 
thuộc gì cả. Tài sản trong nhà còn lại được 120 cây vải the. Cách đây ít
lâu, việc làm ăn sa sút, cảnh nhà túng thiếu, tính toán thế nào cũng 
không thể giữ nguyên vẹn được vật dụng trong nhà, nên tôi liền mang số 
vải đó sang quận Quảng Ninh để bán, kiếm chút ít tiền về làm vốn sinh 
nhai. Để chở vải đi, tôi thuê một cỗ xe bò của người cùng huyện tên là 
Dương Bá, rồi cùng với người hầu gái đánh xe đi Quảng Ninh. Hôm ấy là 
ngày 17 tháng 4 năm ngoái, khi xe vừa đến đây thì trời đã tối, khách đi 
đường vắng vẻ chẳng có ai. Tôi sợ giữa đường gặp chuyện bất trắc nên 
không dám đi tiếp, liền ghé lại đây tạm nghỉ qua đêm. Rủi thay, người 
hầu gái bỗng nhiên bị đau bụng, tôi phải vội vã đi nhóm lửa để hơ và đi 
xin thuốc cho nó uống. Khi trở lại xe thì thấy có người đình trưởng tên 
Củng Thọ đang cầm dao đứng đó, dáng hung hăng hỏi thiếp: “Cô ở đâu đến 
đây, trên xe chở những vật gì?” Tôi thấy bộ dạng của hắn đã ngờ là kẻ 
bất lương, nhưng không biết làm sao tránh mặt nên đánh bạo hỏi lại: “Tôi
chỉ là khách đi đường tạm nghỉ lại đây, không làm điều gì sai trái, vì 
sao ông phải tra hỏi tôi như vậy?” Củng Thọ bỗng cười hềnh hệch rồi nắm 
chặt lấy tay tôi, nói: “Nào có chuyện gì đâu, ta thấy nàng tuổi trẻ lại 
có nhan sắc dễ thương nên muốn cùng nàng chung vui đêm nay thôi mà!” Lúc
ấy, tôi hoảng sợ, biết là khó tránh bị kẻ lưu manh cưỡng bức, bèn cố 
sức kháng cự, hất tay hắn ra. Song hắn dùng sức mạnh quyết cưỡng bức 
tôi. Thấy tình thế nguy cấp, tôi liền lớn tiếng kêu la cầu cứu. Củng Thọ
không ngờ tôi phản ứng quá quyết liệt như thế, lúc đó lấy làm hốt hoảng
vì sợ có người gần đó nghe thấy tiếng tôi kêu cứu, liền vung dao đâm 
mạnh vào bụng tôi, khiến tôi chết ngay tại chỗ. Giết tôi rồi, hắn sợ lộ 
chuyện nên nhẫn tâm giết luôn người hầu gái, rồi đào một cái hố dưới lầu
này để kéo xác tôi và đứa hầu gái chôn vào dưới đó. Hắn cướp lấy hết 
tài sản tôi mang theo đem về nhà, lại giết bò ăn thịt rồi đốt luôn cả 
chiếc xe. Hiện bánh xe và xương bò bị hắn vất xuống cái giếng phía đông 
của đình này vẫn còn nguyên dưới đó. Tôi chết thảm đã hơn một năm nay, 
ôm mối oán hận này mà không biết tố cáo cùng ai. Nay có đại nhân đi qua 
đây, xin ra ơn giúp đỡ làm rõ việc này, để tên ác tặc kia sớm phải đền 
tội ác.
Khi ấy, quan thứ sử Hà Xưởng mới biết đó là hồn ma báo mộng. Tuy nhiên, ông vẫn bình tĩnh nói:
– Những gì cô vừa kể với ta thật chưa biết thực hư ra sao, chưa đủ làm 
bằng chứng. Bây giờ nếu ta quật thi thể của nàng lên để khám nghiệm thì 
biết lấy gì để chứng minh là sự việc đúng như lời nàng nói?
– Thưa đại nhân! Xin cứ khảo nghiệm. Nếu đúng là thi thể của tôi thì áo 
quần trên người đều toàn là vải trắng, bên tay trái vẫn còn đeo một 
chiếc xuyến. 
Cô gái nói xong, cúi đầu bái tạ rồi biến mất. Quan thứ sử Hà Xưởng cũng 
giật mình tỉnh cơn mộng, trong lòng bần thần không yên, từ đó đến sáng 
không sao chợp mắt ngủ lại được. Đợi đến khi trời vừa sáng, lập tức sai 
người đào đất dưới lầu lên, quả nhiên tìm thấy y như lời báo mộng. 
Quan thứ sử liền cho người tìm bắt ngay tên Củng Thọ giải đến và khảo 
vấn tại đó. Ban đầu hắn còn cố tình chối cãi quanh co, nhưng khi nhìn 
thấy cái hố chôn hai xác chết đã được khai quật lên thì mặt mày hắn tái 
mét, lập tức cúi đầu nhận tội. 
Quan thứ sử lại tiếp tục cho người đến huyện Quảng Tín để xác nhận xem 
có cô gái nào tên là Tô Nga hay không. Quan sở tại cho biết mọi việc quả
y như lời trong mộng. 
Quan thứ sử Hà Xưởng sau khi tra xét rõ ràng mọi việc liền cho lập bàn 
xét xử ngay tại nơi đã xảy ra vụ án, lại lập bàn thờ cho Tô Nga rồi bắt 
Củng Thọ đến trước bàn thờ thắp hương nhận tội, cuối cùng mới phán xử 
tội giết người phải đền mạng. 
Hôm đó, dân chúng trong huyện kéo nhau đi xem xử án rất đông, ai nấy đều
kinh ngạc trước vụ án ly kỳ này, đều bảo nhau rằng việc báo ứng thiện 
ác ở đời quả nhiên không cách gì có thể trốn chạy được.