03
MỘT 
CHỮ XẢ
Giảng tại Thiền 
viện 
Chân Không - 1998.
Vấn 
đề tôi nói hôm nay là một chữ XẢ. Quí vị 
biết ngược với xả là gì không? Là cố chấp, nắm chặt. 
Cố là chặt, chấp là nắm; cố chấp là nắm chặt. Khác với 
nắm chặt là buông bỏ.
Mới nghe đơn giản quá nhưng xét 
kỹ, quí Phật tử sẽ thấy tất cả chúng ta sống trên thế 
gian này, ai cũng than buồn than khổ, gốc tại cố chấp thôi, 
chớ không có gì khác. Bây giờ muốn hết buồn, hết khổ 
thì chúng ta phải làm sao? Phải xả, phải buông bỏ. Buông 
bỏ thì hết khổ. Như vậy quá giản đơn, quá tầm thường. 
Chỉ cần quí Phật tử thực hiện được điều chúng tôi 
nhắc thì sẽ bớt khổ ngay trong cuộc sống hiện tại này.
Lâu nay chúng ta cố chấp những 
gì mà bây giờ phải buông xả? Trước hết là chúng ta cố 
chấp những điều phải, quấy. Thường thường ở thế 
gian ai cũng nghĩ điều mình nói, mình làm là phải nhưng 
người khác nói ngược lại, làm ngược lại thì cho là người 
khác quấy. Mình phải họ quấy mà họ không chịu nghe, 
không chịu làm theo mình, nên mình giận. Nhất là trong gia 
đình, cha mẹ thấy điều đó phải mà bảo con cháu không 
chịu làm theo thì nhất định là giận. Mà giận là vui hay 
buồn? Giận là buồn, buồn rồi khổ. Có một Phật tử 
nói với tôi thế này:
- Con cháu của con bây giờ khó 
dạy 
quá!
Tôi hỏi:
- Sao đạo hữu nói khó dạy?
- Thưa Thầy, mình là cha nó mình
hớt tóc ngắn. Mình thấy hớt tóc ngắn dễ chịu, mát mẻ. 
Bây giờ nó để tóc tới cổ mà rầy nó không chịu nghe. 
Nó còn nói: "Bây giờ thanh niên ai cũng để tóc dài mà 
ba biểu hớt ngắn, giống ông già quá, sao con làm được." 
Chúng nó còn nhỏ mười chín, hai mươi tuổi mà đeo kính trắng, 
mình rầy nó: "Bộ mày mù sao mà đeo kính?" Nó nói: 
"Ba không thấy sao, người trí thức họ đeo kính trắng. 
Con lớp mười hai rồi, con trí thức rồi, con đeo kính trắng 
có sao đâu?!"
Ðó, ông than con cháu ngày nay 
dạy 
không được. Quí vị thấy thế nào? Bởi vì thường lúc 
nào chúng ta cũng có cái nhìn theo quan niệm của mình. Quan 
niệm của mình như vậy là phải, con cháu không chịu nghe 
theo thì mình giận, cho nó là quấy, là con ngỗ nghịch, con 
bất hiếu v.v... Khi đã như vậy rồi thì gia đình còn đầm 
ấm không, còn vui không? Tôi mới giải thích cho Phật tử 
đó nghe:
- Ðạo hữu nhớ như ở lứa tuổi 
của tôi, ông thân tôi hồi xưa để tóc bới có một củ tỏi 
phía sau. Tới chừng lớp của tôi lớn lên thì hớt tóc, 
ông tôi không vui. Ông nói bọn nhỏ văn minh quá, không có 
theo ông bà và dẫn sách Nho nói: "Thân thể phát phu thọ 
ư phụ mẫu, bất thương cảm hiếu chi thỉ giả." 
Nghĩa là râu tóc da thịt này là nhận nơi cha mẹ, gìn giữ 
nó đừng cho thương tổn là cái hiếu đầu. Bây giờ mình 
cạo nó là bất hiếu rồi. Như vậy ông già nhìn lại mình 
hớt tóc thì ông già buồn, còn mình nhìn lại ông già thì 
thấy ông già lạc hậu phải không? Thế thì ai đúng? Ðể 
tóc bới đúng hay hớt ngắn đúng? Nếu hai bên cứ cố chấp, 
ông già nghĩ ông già đúng, người con nghĩ người con đúng 
thì gia đình có bình an không? Chắc là bất an.
Chúng ta phải hiểu thời xưa học 
theo Nho giáo thì để râu để tóc là phải. Nhưng thời sau 
này khác hơn vì nước mình lệ thuộc Pháp, người Pháp đi 
làm việc hớt tóc ngắn cho sạch sẽ mà mình cứ bảo như 
ông già để tóc, vậy thì lạc hậu mất rồi. Ở lứa tuổi 
của mình ai chấp nhận như thế? Cho nên người cha phải thông 
cảm hoàn cảnh của con, người con phải hiểu hoàn cảnh của 
cha. Hai bên thông cảm nhau đừng cố chấp thì bớt khổ. Nếu 
cố chấp là nhất định khổ. Cha bất bình con, con bất 
mãn cha, cứ như vậy sanh ra chuyện rối rắm trong gia đình.
Rồi đến thời này mấy đứa nhỏ 
để tóc dài, có khi tới cổ thì mình không chấp nhận? 
Mình để tóc ngắn mát mẻ, còn nó để dài lù xù nhưng nó 
lại thấy đẹp. Nếu đem cái nhìn của người cha mà trách 
đứa con thì đứa con cũng nhìn lại người cha bằng cặp mắt 
lạc hậu. Bây giờ phải xử làm sao? Thôi, ba muốn mát mẻ 
ba hớt ngắn, con thích để dài cho đẹp thì con cứ để dài. 
Chuyện tóc tai, mỗi người mỗi sở thích riêng, bắt nó giống 
mình sao được?
Quí Phật tử nhớ, một lứa tuổi 
là qua một thế hệ khác nhau, không giống nhau được. Không 
giống mà mình đem ý của mình, cái phải của mình áp đặt 
cho nó thì nó không chịu. Mà không chịu thì sanh ra giận hờn, 
buồn trách, khổ sở. Vậy thì muốn cho hết khổ mình đừng 
cố chấp, phải buông bỏ. Buông nghĩa là xả. Quan niệm của 
con thì con làm, quan niệm của ba thì ba giữ. Phần ai nấy 
giữ, người này đừng áp đặt người kia. Như thế chúng 
ta sống rất là thoải mái, nhẹ nhàng. Còn nếu mình cố chấp 
thì sống bực hoài, lúc nào cũng bất như ý. Như nó thích 
mang kính trắng thì để nó mang, mình không thích thì thôi. 
Chớ mình không thích mà bắt nó theo mình sao được? Ðó 
là quan niệm của mỗi người, miễn làm sao con biết kính 
trọng, thương cha, cha thương con là đủ. Tình thương mới 
là quan trọng, còn những cái bên ngoài đâu có quan trọng.
Vậy mà nhiều người vì cố chấp 
hình thức bên ngoài làm cho mất hết tình nghĩa trong gia đình, 
khiến cha con phiền muộn, vợ chồng không vui với nhau. Ðó 
là tại cố chấp. Quí Phật tử nghĩ mình xả bỏ, đừng cố 
chấp có bớt khổ không? Còn cố chấp như câu chuyện tôi 
vừa kể khổ không? Lúc nào cũng buồn bực. Vì vậy cha mẹ 
nên thông cảm với con, con thông cảm với cha mẹ. Mà muốn 
được thông cảm thì hai bên đều xả, xả cái phải của 
mình thì thông cảm. Ngược lại, nếu không chịu xả, tự 
nhiên là khổ.
Ðó là nói về lứa tuổi giữa 
người lớn và người trẻ. Còn nếu vợ chồng mà cố chấp 
thì sao, có khổ không? Như bên phái nữ lâu nay quen rồi, 
nào là lọ tương, hũ tiêu, hũ ớt v.v... Những cái nhỏ họ 
coi chừng từng chút để nấu nướng. Còn người đàn ông 
đâu có để ý đến những thứ đó, mà họ nghĩ chuyện xã 
giao bên ngoài người này người nọ. Cho nên người chồng 
vì xã giao bạn bè nhiều, thành ra chi phí hơi rộng. Người 
phụ nữ chỉ lo chi tiết nhỏ trong nhà nên tiết kiệm, thấy 
chồng xài lớn một chút thì càm ràm. Còn chồng thấy vợ 
keo kiệt, nhỏ nhít quá cũng không bằng lòng. Như vậy vợ 
trách chồng lãng phí, chồng chê vợ keo kiệt. Ðã thế thì 
gia đình có vui không? Không bên nào bằng lòng bên nào hết! 
Vì ai cũng nghĩ mình đúng.
Như vậy nếu người vợ bắt 
người chồng phải theo ý của mình, ngược lại người chồng 
bắt vợ phải theo ý của mình thì gia đình đó nhất định 
cãi lộn hoài. Nếu hai bên chồng và vợ cảm thông nhau, người 
chồng nghĩ rằng cô ấy lo chuyện bếp núc cho nên quen cái 
nhỏ nhặt, hũ tương, hũ ớt v.v... thành ra xài lớn cô 
không đồng ý cũng phải. Còn vợ thông cảm cho chồng, bởi 
vì anh ấy làm bên ngoài, giao thiệp kẻ này người nọ thì 
phải rộng rãi một chút người ta mới vui. Nếu bắt chồng 
hẹp hòi quá thì bạn bè khi, không chơi với mình, như vậy 
tội nghiệp. Hai bên thông cảm thì gia đình sống sẽ vui, 
không chống chọi nhau. Ðó là tôi nói những việc nhỏ 
thôi, còn những việc lớn khác nữa, quí vị nghiệm xét rồi 
thông cảm, hiểu biết nhau đừng cố chấp, cố chấp thì 
khổ.
Như vậy xả bỏ là tu, còn 
cố 
chấp là chưa biết tu. 
Thế 
gian do cố chấp nên người nào cũng thấy sống trong gia đình 
không có hạnh phúc. Ðã cố chấp thì làm sao hạnh phúc 
được? Chồng chấp theo chồng, vợ chấp theo vợ, cha chấp 
theo cha, con chấp theo con, thành ra không ai thông cảm ai. Mà 
không thông cảm thì tự nhiên là phải buồn phải khổ. 
Bây giờ mỗi người tự xả bỏ cố chấp của mình để 
thông cảm với những người thân thì tự nhiên gia đình an 
vui hạnh phúc. Ðó là bước thứ nhất xả chấp phải, chấp 
quấy theo quan niệm của mình.
Ðến thứ hai nữa là xả oán hờn. 
Người thế gian luôn luôn nghĩ ai làm trái ý mình thì mình 
buồn, mình giận. Buồn giận nên bỏ liền hay nên giữ 
mãi? Có người thường hay nói: "Con giận người đó 
hai, ba chục năm không quên." Giận hai, ba chục năm không 
quên thì nghe như khẳng khái lắm nhưng thật ra là dại, là 
khổ, chớ có hay gì đâu.
Quí Phật tử nghĩ trên thế gian 
này chung quanh mình nào xóm giềng, thân tộc v.v... có bao giờ 
hoàn toàn không đụng chạm nhau đâu? Người ta nói vợ chồng 
như chén trong sống. Chén úp trong sống thế nào cũng có 
khua, huống là xóm giềng, thân tộc làm sao vừa ý mình hết, 
mà trái ý thì mình giận. Giận rồi chứa trong tâm. Chứa 
là cố chấp. Giận một người chứa trong lòng, giận hai người 
cũng chứa trong lòng. Nếu giận một trăm người thì sao? Chứa 
cả một trăm cái giận trong lòng, làm sao chịu nổi.
Quí vị xét khi mình đang vui vẻ 
mà bỗng nhớ tới người mình giận thì lúc đó gương mặt 
quạu xuống liền. Sở dĩ chúng ta ngủ không ngon là cũng tại 
giận đó. Khi nào nằm nhớ lại hôm qua, hôm kia ai làm trái 
ý mình liền nổi giận lên, thì hết ngủ. Ðó là chứa chấp 
oán hờn. Chứa chấp là khổ. Ta đang vui vẻ tươi mát mà 
chứa một cái giận, cũng như đem cục than bỏ trong tay hay 
trong da, trong thịt mình vậy. Nếu cục than bỏ trong tay, 
trong da, trong thịt thì sao? Nóng, khó chịu. Vậy mà lòng 
mình chứa một trăm cục than thì người này khổ nhiều 
ít? Khổ thứ nhất là khô héo vì ngủ không ngon, ăn không 
ngon. Giận quá làm sao ăn ngon, ngủ ngon được. Khổ thứ 
hai là giận làm cho mình dễ xấu. Quí vị thấy mỗi lần nổi 
giận lên gương mặt mình thế nào? Nổi giận lên thì con mắt 
đỏ ngầu, mặt đổi màu đổi sắc, không còn tốt đẹp nữa. 
Cả trăm cái giận ở trong lòng thì nó đốt riết mình khô 
héo, xấu xa. Như vậy ôm ấp cái giận mấy chục năm là 
khôn ngoan hay thiếu khôn ngoan?
Bởi vậy nên người biết tu ai nói
gì trái ý, mình giận chút rồi bỏ đi, xả đi. Giận làm 
chi, ngu! Ôm cái giận là ngu chớ không phải khôn, tội gì 
ôm cho khổ. Trong nhà Phật có câu: "Tăng hận bất cách 
túc" nghĩa là Tăng (người tu) giận không quá một đêm. 
Chúng ta là Phàm tăng nên tham sân si cũng còn, vì vậy gặp 
việc trái ý cũng giận. Nhưng giận chút thôi rồi bỏ, chớ 
không nên chấp chứa.
Người thế gian thường thích 
chứa, 
chứa năm này qua năm nọ. Họ tưởng như vậy là hay, là 
khôn mà không ngờ đó là tự chuốc họa vào mình, tự đeo 
khổ cho mình chớ không có lợi gì hết. Vì vậy nên Phật 
dạy phải xả hết những giận hờn. Chứa chấp vừa bị 
khổ trong hiện tại, mà còn khổ cả vị lai nữa.
Trong kinh Phật dạy, người khi 
sắp 
bỏ thân này qua đời khác thì nghiệp thương và nghiệp 
ghét sẽ đi theo. Bởi vì thương ai thì ta nhớ người đó, 
ghét ai cũng nhớ kẻ đó. Như chúng ta ngồi ôn lại trong 
lòng, thì nhớ những người mình thương và những người mình 
ghét nhiều nhất phải không? Ghét không mất, thương cũng 
không mất. Vì vậy càng chứa sâu thì khi nhắm mắt các 
nghiệp đó dẫn mình đi đến chỗ thương hoặc chỗ ghét.
Do đó khi chúng ta thọ thân sau,
nếu 
ôm ấp nghiệp ghét nhiều quá thì đến những gia đình gặp 
toàn chuyện buồn phiền, hờn giận, không vui. Có bao giờ 
chúng ta muốn gặp những người mình ghét không? Không muốn. 
Ai cũng muốn gặp người mình thương. Nhưng trong lòng thù 
oán nhiều quá thì nó sẽ dẫn mình gặp lại những người 
thù oán. Nên hiện tại khổ mà vị lai cũng khổ luôn. Ðiều 
này rất thiết yếu.
Chúng ta phải khéo đừng nuôi 
dưỡng 
oán thù trong lòng, nên buông bỏ hết. Cái gì qua rồi không 
chứa chấp nữa. Hơn thua, phải quấy, chuyện đó không có 
gì quan trọng. Quan trọng ở chỗ làm sao cuộc sống mình 
bình an, thanh thản, tươi vui. Ðó mới là điều đáng lưu tâm. 
Chúng ta sống muốn hạnh phúc, muốn được an lạc thì nên 
giữ hay nên xả? Nên xả. Vì vậy tôi nói tu muốn cho hết 
khổ thì phải xả, đừng chứa chấp. Ðó là điều thứ 
hai.
Ðiều thứ ba, chúng ta đừng cố 
chấp ý kiến mình là đúng, ý kiến người khác là sai. Bởi 
vì ở thế gian này không có gì là đúng cố định mà cũng 
không có gì là sai cố định. Chúng ta mở miệng nói với 
ai cũng "Tôi nghĩ thế này là đúng". Nếu nói tôi 
nghĩ như vậy là đúng, người thứ hai nói tôi nghĩ thế khác 
mới đúng, thì hai cái đúng nó đụng nhau. Mình đúng theo 
cái nghĩ của mình, người khác đúng theo cái nghĩ của họ. 
Ai cũng đúng hết thì cãi lộn hay huề? Thế gian không ai chịu 
thua ai, mình đúng thì người khác sai, mà người khác đúng 
thì mình sai. Cho nên khi người ta nghĩ khác với mình, mà họ 
cho rằng họ đúng thì mình bực lên liền, và người kia 
cũng nổi tức vậy. Hai cái nổi tức sẽ đi đến khẩu chiến. 
Khẩu chiến không xong thì tới thân chiến.
Quí vị thấy những người cãi 
nhau, đánh nhau khi được hỏi: "Tại sao quí vị đánh 
nhau?" Họ nói: "Tôi nói cái này đúng mà nó cứ 
cãi hoài." Có khi nào hai người cãi lộn mà chúng ta hỏi 
"tại sao", họ nói "tại tôi sai" đâu. Nhất 
định là đúng. Hai cái đúng không giống nhau thì nhất định 
cãi lộn, cãi lộn không xong thì tới đánh lộn. Như vậy 
thì khổ hay vui? Không bao giờ vui được. Những điều này 
xảy ra rất nhiều.
Gia đình vợ chồng, mỗi người 
thấy một lối, ai cũng cho là đúng thì gia đình đó cãi lộn 
hoài. Trong xã hội, nhóm này thấy thế này là đúng, nhóm 
kia thấy thế khác là đúng thì cũng gây ra cuộc đấu chiến. 
Cả trên thế gian đều như vậy. Nếu cố chấp cái nghĩ của 
mình đúng, cái nghĩ của người khác sai là gốc của đấu 
tranh, của tiêu diệt nhau. Cho nên chúng ta đừng có cố chấp. 
Cái đúng này là đúng của tôi, cái đúng kia là đúng của 
anh. Mỗi người giữ phần của mình, cãi nhau làm chi. Vậy 
là yên.
Xả hết cố chấp, đừng bắt 
người khác phải nghĩ, phải thấy như mình mới đúng. Ðó 
là điểm đặc biệt của đạo Phật. Trong đạo Phật có 
câu: "Phật hóa hữu duyên nhân", đức Phật giáo 
hóa người có duyên với Ngài mà thôi. Ai có duyên thì đến 
với Phật, chớ Phật không nói đạo Phật là đúng, đạo 
khác là sai. Theo đạo nào cũng tốt. Mình thích đạo Phật 
vì đạo Phật thích hợp với tâm tư nguyện vọng của mình 
nên mình theo, người khác không thích thì thôi. Chúng ta 
không nên nói theo đạo Phật chết được về Cực lạc, còn 
theo đạo khác chết nhất định đọa địa ngục. Không 
nên như vậy.
Trong kinh Phật nhất là các bộ 
A-hàm, Phật thường nói: "Người tu theo đạo Phật làm 
lành, tu Thập thiện được phước sanh cõi trời. Người không 
tu theo đạo Phật mà làm mười điều lành cũng được sanh 
cõi trời." Không phải cõi trời chỉ dành cho người tu 
theo đạo Phật. Bởi vậy người không tu theo đạo Phật mà 
làm lành, làm tốt họ vẫn có phước. Mình tu theo đạo Phật 
mà mình làm xấu làm ác thì mình cũng bị tội như thường. 
Chúng ta mới thấy rằng chủ trương của đức Phật rất rõ 
ràng, rất thấu đáo. Phật không bắt ai phải theo mình dù 
biết rằng làm như vậy là tốt, là có lợi. Nếu người 
ta không thích thì thôi, không ép buộc.
Chúng ta học Phật phải tập tâm 
cởi mở, xả bỏ những cố chấp riêng tư, dù chấp tôn 
giáo mình cũng là bệnh nữa. Những gì chúng ta thấy đều 
do Phật dạy, mình biết mình tu. Ai thấy hợp thì tu theo, 
còn thấy không hợp thì thôi, ta chỉ cười chớ đừng giận. 
Ðạo mình kính trọng mà nghe ai nói ngược lại, mình nổi 
sùng lên thì chưa gọi là hiểu đạo. Không cố chấp thì 
cuộc đời an vui, hạnh phúc, sống với mọi người rất hòa 
nhã.
Ðiều thứ tư là Phật dạy xả 
đừng chấp thân của mình nữa. Quí vị thấy dễ hay khó? 
Xả mấy điểm kia thì còn khả dĩ, xả chấp thân mình thì 
hơi khó. Tôi hỏi quí vị trong tất cả cái sợ của mình 
hiện giờ, cái sợ nào là số một? Sợ chết là số một. 
Tại sao mình sợ chết? Vì cố giữ thân, cố chấp thân, 
nên nghe nói mất đi thì hoảng sợ. Do đó khi cái chết đến 
mình khổ vô cùng.
Chúng ta xét kỹ thân của mình, 
ai cũng muốn cho nó được tròn một trăm năm. Hồi xưa còn 
tham hơn nữa, hàng quần thần chúc vua chúa đến Vạn tuế, 
tức là muôn năm. Chúc muôn năm, mà có ông vua nào sống 
được muôn năm đâu. Mấy ông còn chết sớm hơn ai hết. 
Như vậy để thấy lòng tham sống của con người quá lớn. 
Bởi tham sống cho nên chết là cái khổ nhất.
Nếu người không tham sống thì 
chết có khổ không? Ðâu có khổ vì họ đâu có sợ. Nên 
quí vị cố chấp thân, muốn giữ cho nó lâu dài, mà lỡ 
nó bại hoại thì đau khổ vô cùng. Thân mình đâu có 
nguyên vẹn từ thỉ chí chung, mà nó đổi thay từng tháng, 
từng ngày. Như vậy muốn nó còn hoài, chẳng khác nào mình 
nắm một cục nước đá trong tay mà muốn nó đừng tan. Thân 
này cũng vậy, luôn biến chuyển từng phút giây. Ðó là 
nói bình thường, còn nói theo khoa học là nó sanh diệt từng 
tế bào. Lúc nào, phút nào cũng sanh sanh diệt diệt, không dừng. 
Sanh diệt luôn luôn mà bảo nó còn hoài làm sao được. Chấp 
như vậy có phải là ảo tưởng không? Ảo tưởng sai lầm 
mà chúng ta cứ chấp giữ, cho nên khổ vô cùng.
Vậy mà trăm người như một, ai 
cũng muốn giữ thân lâu dài. Nhiều khi bảy, tám mươi tuổi 
vẫn muốn sống hoài, không muốn chết. Muốn giữ hoài mà 
có giữ được đâu. Giữ không được thì khổ hay vui? Người 
lớn tuổi nào cũng thở dài than vắn, khổ quá! Già yếu bệnh 
hoạn, khổ quá!
Thật ra già yếu, bệnh hoạn có 
khổ không? Có gì đâu mà khổ, nó là như vậy. Hết thời 
ấu niên đến thời tráng niên, hết thời tráng niên đến 
thời trung niên, hết thời trung niên đến thời lão niên. Cứ 
thế mà đổi dời. Nên khi trẻ mình vui với tuổi trẻ, 
lúc già mình vui với tuổi già. Mai mốt chết thì cười với 
cái chết, sướng không? Chớ ngồi đó mà than, ai cứu mình 
được. Không ai cứu được thì than hoài làm chi cho khổ vậy? 
Cứ cười vui. Ờ! Già tốt. Nếu đi hai chân không vững 
thì thêm chân thứ ba nữa. Cứ như vậy mà chống gậy, có 
gì đâu phải buồn. Xả được cố chấp thì vui, còn nếu 
giữ thì khổ. Lẽ thật là như vậy.
Con người sợ chết nhưng có giữ 
cho khỏi chết được không? Nếu giữ được thì cũng nên 
sợ. Giữ không được thì cứ cười vui cho rồi. Quí vị 
nghĩ nếu lát nữa chết, chúng ta sẽ có cái gì vui? Hiện tại 
mình biết hết các việc trên thế gian rồi, biết sự sống 
này rồi. Người ta nói đi du lịch vui chơi đó đây là tới 
những chỗ mình chưa biết, còn những chỗ nào biết rồi, 
đi chán lắm. Chúng ta đã ở trên thế gian mấy chục năm, 
chán quá rồi. Bây giờ đi tới chỗ khác chơi cho vui thì sợ 
gì. Khi sắp chết, mình tự nghĩ ta sẽ biết thêm một chỗ 
mới nữa. Vậy là vui chớ không sợ. Chúng ta sống vui với 
cái sống, chết cũng vui với cái chết, như vậy là an vui, 
tự tại.
Người không sợ chết thì chết 
không phải là khổ. Sở dĩ khổ là vì người ta chấp chặt 
phải sống, sống chừng nào cũng được, sống hoài. Chấp 
chặt vậy cho nên lỡ ai coi tuổi hoặc bắt mạch nói bệnh 
sắp chết liền quên ăn, quên ngủ. Nếu hiểu được lẽ 
thật thì chết là vui thôi. Ờ, tôi ở đây mấy chục năm 
chán rồi, đi chỗ khác chơi cho vui. Ðó, nghĩ vậy thì cứ 
cười mà đi, có tự tại không? Rõ ràng nếu buông xả cố 
chấp thì chúng ta an vui. Còn bám chặt giữ mãi thì chúng ta 
đau khổ.
Cuộc đời là một dòng biến 
chuyển từ ngoại vật cho tới con người. Nó biến chuyển 
mà chúng ta cố giữ thì có phải là si mê không? Cho nên Phật 
nói người trí biết được vô thường biến chuyển nên 
không khổ. Còn người ngu, đối với vô thường biến chuyển 
mà muốn còn nguyên vẹn nên khổ. Bản thân mình nó phải 
biến hoại, phải mất; chúng ta biết rõ rồi cười với nó, 
không sợ, là chúng ta khéo tu.
Tu là như vậy, chớ không phải 
vừa 
mới bệnh liền chạy tới cầu Phật cho con sống được 
năm năm, mười năm. Phật tử bệnh tới chùa nhờ quí thầy 
cầu an. Quí thầy cầu cho Phật tử an, còn quí thầy không 
an thì cầu ai? Nếu tất cả người bệnh cầu đều được 
an thì không ai chết hết. Nhưng thật ra đâu có chuyện đó. 
Kỳ này cầu an là tại họ chưa chết, kỳ sau tới lúc chết 
thì cầu gì cũng chết thôi, cầu an cũng không khỏi.
Như vậy để thấy chúng ta tu là 
phải nhận ra lẽ thật của cuộc đời, thấy rõ được lẽ 
thật của bản thân mình. Ðừng lầm lẫn mới an vui, khỏi 
phải nhờ ai cầu gì hết, cũng khỏi cần coi tướng coi số 
làm chi. Cuộc đời là như vậy, không có gì phải lo. Năm 
mươi tuổi chết cũng tốt, bảy mươi tuổi chết cũng tốt, 
tám mươi tuổi chết cũng tốt, không sao hết. Tôi thường 
hay nói ai rồi cũng chết một lần, chớ có ai chết hoài đâu 
phải không? Thì thôi lúc nào tới thì đi một lần, chớ đâu 
có đi hoài mà sợ.
Phật dạy khi bỏ thân này, muốn 
có thân khác đẹp hơn thì phải tạo duyên tốt. Như giữ 
được năm giới trọn vẹn thì đời sau trở lại làm người 
đủ năm điều kiện tốt: Không sát sanh thì tuổi thọ 
dài. Không trộm cướp thì có nhiều của. Không tà dâm thì 
đẹp đẽ trang nghiêm. Không nói dối thì ngôn ngữ được 
lưu loát. Không uống rượu, xì ke ma túy thì trí tuệ thông 
minh. Nếu thiếu một trong năm giới thì đời sau bất hạnh 
một phần. Ai muốn đời sau được thân tốt đẹp hơn thân 
người thì tu Thập thiện.
Như vậy chết không đáng sợ mà 
chỉ sợ mình không chuẩn bị được khi mất thân này. Ðến 
lúc ngã ra chết không làm điều lành, không tạo phước đức 
thì chừng đó khổ hơn nữa. Cho nên biết tu thì trong cuộc 
sống hiện tại chúng ta được an vui tự tại, khi nhắm mắt 
chúng ta đã chuẩn bị cho đời sau được tốt đẹp hơn nên 
chúng ta càng vui, không có gì phải buồn sợ.
Cũng như mình đi chiếc xe cũ, 
lâu 
quá nó hư mòn, cứ đẩy hoài rất chán. Bây giờ mình dành 
dụm tiền, bỏ xe cũ mua xe mới đẹp hơn. Như vậy buồn 
hay vui? Nhưng muốn mua xe khác đẹp hơn thì phải chuẩn bị 
tiền. Chuẩn bị trước rồi mới bỏ xe cũ mua xe mới được. 
Chớ không chuẩn bị thì xe cũ bỏ rồi, không biết làm sao 
mua xe mới. Cho nên người biết tu là người biết lo xa, biết 
chuẩn bị sẵn; bỏ thân này qua thân khác khỏe hơn. Ðó 
là bước tiến của người tu.
Như vậy chỉ một chữ Xả mà 
chúng ta được an ổn vui tươi. Cần gì phải nhiều. Một 
chữ mà biết tu là cả cuộc đời sống thoải mái, an vui. 
Ngược lại quí vị sẽ thấy mặt mày nhăn nhó hoài, bất 
mãn cái này, bất mãn cái nọ, bất mãn con cái, bất mãn vợ 
chồng, bất mãn xã hội... Mấy chục năm cứ nhăn nhó 
hoài, uổng một cuộc đời. Cho nên mình phải vui tươi xả 
bỏ, có mấy mươi năm ngắn ngủi, sống làm sao cho thảnh 
thơi, tạo phước lành để khi nhắm mắt được đến cõi 
lành, ở đó mà buồn giận làm chi cho khổ.
Vậy mong quí Phật tử nghe hiểu, 
ứng dụng tu để tất cả chúng ta sống trên thế gian này 
lúc nào cũng tươi cười, không còn buồn bực. Ðến lúc nhắm 
mắt ra đi chúng ta cũng vui luôn. Ðó là kết quả tốt đẹp 
của người Phật tử khéo tu.
 -ooOoo-