Thiền học
Kho Báu Nhà Thiền
Thiền sư Văn Thủ Dịch giả: Ðịnh Huệ
05/03/2554 02:06 (GMT+7)
Kích cỡ chữ:  Giảm Tăng
Kho Báu Nhà Thiền
Mục lục
Xem toàn bộ

Chương 14

Học đạo cần phải tham cho được một đường thẳng tắt

           

Thiền sư Ðức Sơn Tuyên Giám xuất thế, hễ thấy Tăng vào cửa liền đánh.

Thiền sư Lâm Tế Nghĩa Huyền xuất thế, hễ thấy Tăng vào cửa liền hét.

Pháp ngữ của Ngài Ðại Huệ dạy người sơ lược như sau: Chỉ cần đem cái chỗ bình sanh do tọa thiền mà được, do xem kinh giáo mà được, do ghi nhớ ngữ lục mà được, do lãnh hội lời nói trên cửa miệng Tông sư mà được nhất thời quét qua thế giới khác, rồi bình tĩnh xét nét kỹ lưỡng: Tại sao Ðức Sơn thấy Tăng vào cửa liền đánh? Tại sao Lâm Tế thấy Tăng vào cửa liền hét? Nếu biết được chỗ ứng dụng của hai vị đại lão này thì hằng ngày chạm cảnh gặp duyên chẳng cho là thế đế thông thường, cũng chẳng cho là lý luận Phật pháp, đã không chấp trước hai bên thì phải biết là tự có một con đường sống vậy.

Hòa thượng Bí Ma Nham thường cầm một cây nạng gỗ, mỗi khi có Tăng đến lễ bái, bèn chỉa vào cổ nói: Ma mị nào dạy ông xuất gia? Ma mị nào dạy ông hành cước? Nói được cũng chết dưới cây nạng gỗ này. Nói mau! Nói mau!

Người học ít có kẻ đáp được.

Hội Nguyên 

Hòa thượng Từ Minh, trong thất có giắt một ề thanh gươm, và để một đội giày cỏ, một chậu nước bên cạnh thanh gươm ấy.

Mỗi khi có người vào thất, Ngài bèn nói: “Xem ! Xem !”.

Có người đến bên thanh gươm nghĩ nghị.

Sư bảo: Nguy hiểm ! Táng thân mất mạng rồi! Bèn quát đuổi ra.

Hòa thượng Tử Hồ có dựng một tấm bảng trước sơn môn, trong đó viết:

“Tử Hồ này có một con chó trên cắn đầu người, giữa cắn lưng người, dưới cắn chân người, nghĩ nghị thì táng thân mất mạng”.

Hễ thấy người mới đến, ngài bèn quát : “Coi chừng chó dữ!”.

Tăng vừa quay đầu, Tử Hồ liền trở về phương trượng.

Nham Lục 

Thiền sư Phật Giám Cần, trong thất có để sáu con xúc xắc, mỗi mặt đều có khắc một chấm.     

Tăng vừa vào cửa, Sư quăng ra hỏi: “ Hội chăng?”. Tăng dù nghĩ nghị hay không nghĩ nghị, Sư liền đánh đuổi ra.

Hội Nguyên  

Thiền sư Hối Ðường Tâm, trong thất, Ngài thường đưa nắm tay lên hỏi Tăng: “Nói là nắm tay thì phạm, chẳng nói là nắm tay thì trái, vậy nói là cái gì?

Thiền sư Ðại Huệ, trong thất, thường đưa cây trúc bề lên hỏi Tăng: “Nói là trúc bề thì phạm, chẳng nói là trúc bề thì trái, chẳng được nói, chẳng đưọc không nói. Nói mau! Nói mau!”

Hòa thượng Hương Nghiêm dạy chúng:

Nếu luận về việc này thì như người leo lên cây cao, miệng cắn cành cây, chân chẳng đạp cành, tay không nắm nhánh. Dưới gốc cây chợt có người hỏi:

- Thế nào là ý Tổ sư từ Ấn Ðộ sang?

Chẳng trả lời người kia thì phụ câu hỏi. Bằng trả lời thì táng thân mất mạng. Vậy ngay khi ấy phải làm gì?

Hội Nguyên

Thiền sư Ba Tiêu Thanh dạy chúng:

Ông có một cây gậy, ta cho ông một cây gậy. Ông không có cây gậy, ta lấy cây gậy của ông.

Thiền sư Khai Thiện Khiêm nói:

Sơn tăng thường nói, đi đứng ngồi nằm quyết định chẳng phải, thấy nghe hay biết quyết định chẳng phải, suy nghĩ phân biệt quyết định chẳng phải, ngôn ngữ vấn đáp quyết định chẳng phải. Thử dứt tuyệt bốn con đường này mà khán. Nếu chẳng dứt tuyệt thì chắc chắn chẳng ngộ. Bốn con đường này, nếu dứt tuyệt thì đối với công án:

“Tăng hỏi Triệu Châu:

- Con chó có Phật tánh không?

Triệu Châu đáp:

- Không”.

Và công án:

“Tăng hỏi Vân Môn:

- Phật là gì?

Vân Môn đáp:

- Que chùi phân”.

Chắc chắn ông cười ha hả.

La Hồ Dã Tập 

Hòa thượng Dương Kỳ, trong thất hỏi Tăng:

Gai góc ông làm sao nuốt? Vòng kim cương ông làm sao thấu?

Thiền sư Ðại Huệ trong thất hỏi Tăng:

Chẳng phải tâm, chẳng phải Phật, chẳng phải vật, là cái gì?

Hòa thượng Thạch Ðầu nói: “Thế ấy cũng chẳng được, chẳng thế ấy cũng chẳng được, thế ấy chẳng thế ấy đều chẳng được. Ông phải làm sao?”

Hòa thượng La Sơn nói: “Hội chăng? Chẳng phải thiền, chẳng phải đạo, chẳng phải Phật, chẳng phải pháp, là cái gì?”.

Cổ đức dạy: Việc này chẳng thể lấy hữu tâm cầu, chẳng thể dùng vô tâm đắc, chẳng thể dùng ngôn ngữ tạo, chẳng thể dùng tịch mặc thông.

Ngài Ðại Huệ nói:

Ðây là lời tha thiết bậc nhất của người vào bùn vào nước nói ra, nhưng thường thường người tham thiền chỉ nhớ qua loa như thế mà trái lại không chịu khán kỹ xem đó là cái đạo lý gì?

 

---o0o---