Con nguyện tu hành với mục đích là có điều kiện tinh tấn, siêng năng trau dồi đạo đức, rửa sạch tham, sân, si để rồi mai đây sẽ có một ngày, con dùng chính sự hiểu biết, đức độ và trí tuệ của mình để giúp nhiều người chuyển hóa nỗi khổ, niềm đau, đạt được giá trị hạnh phúc chân thật bằng cách phổ biến giáo lý của Phật để ai ai cũng được an vui, giải thoát…
Nam mô Bổn sư Thích-ca Mâu-ni Phật!
Kính bạch trên thầy!
Con là Phạm Quốc Việt, pháp danh Tâm Huy, năm nay 22 tuổi. Là Phật tử tại gia có lòng ngưỡng mộ đạo pháp, đặc biệt lại tin sâu về luật nhân quả. Thay vì cầm tấm bằng “kế toán” vào công ty, doanh nghiệp làm việc thì con lại chọn con đường xuất gia tìm cầu giải thoát sinh tử.
Có lẽ là một duyên lành thật lớn của con, được may mắn sớm gần ngôi Tam Bảo, tiếp cận chùa chiền, kết duyên với Phật. Vào những ngày lễ được theo họ hàng, anh em, bạn bè đến chùa tham quan, lễ bái, làm công quả hay nhiều lần cùng quý thầy, quý sư cô làm bánh chưng, nấu cơm, quét rác… con được nghe và tiếp chuyện cùng với quý thầy, quý sư cô ít nhiều về giáo pháp của đức Phật. Trong con đã nhận thức được đời sống tu hành vốn đạo đức và cao thượng. Thế nhưng, những ngày ấy con chỉ muốn làm một cư sĩ tu tại gia vì tuổi còn nhỏ, còn phải đi học. Giả như muốn xuất gia thì chắc chắn ông bà, bố mẹ không đồng ý, cũng có thể là vì sợ con không chịu nổi sự thiếu thốn và bao quy củ nơi chốn tòng lâm. Nhưng những ý nghĩ ấy đã thay đổi hẳn khi con đã tốt nghiệp 12 và đi học “kế toán”. Trong thời gian này, vì nhà xa nên phải ở trọ. May mắn thay, con được ở trong nhà Phật tử có ba người đi tu. Ở đây, con đã thật sự phát tâm Bồ-đề, có ý nguyện xuất gia tu học.
Được nghe và biết ít nhiều giáo lý, con thật sự hiểu đời là vô thường, không biết thân này già, bệnh rồi chết lúc nào. Có sinh phải có tử, có hợp phải có tan, có thành ắt có bại. Đó là sự thật. Hiểu rằng nếu đem cả cuộc đời này để tìm cầu tiền bạc, danh dự, sắc đẹp của trần tục thì cả đời cứ mãi bôn ba chẳng giải thoát được. Vì thế, con nghĩ chỉ có con đường xuất gia đi theo đức Phật mới hết khổ, mới có thể đền đáp được công ơn của ông bà, ba mẹ nhiều kiếp nhiều đời. Các bậc thánh, tổ cũng từ hai chữ xuất gia mà được. Nhìn lại thân phận của con có gì để vướng bận đâu. “Vợ còn chưa có lấy đâu con”. Vì thế, thời gian này là thời gian tốt nhất để con xuất gia nương tựa quý thầy tu học.
Nếu có ai đó hỏi con rằng: ở nhà tu cũng được đấy thôi? Xin được thưa rằng: Con không muốn tu mù, con không thể tự lực được mà con cần có thầy, cần bạn để nương tựa. Nếu con ở ngoài đời thì nơi đây có đầy ngũ dục lôi kéo, rồi dính mắc gia đình, tài sản, bao nhiêu thứ ràng buộc hết sức nặng nề. Với lại, việc tu hành đâu là chuyện của một ngày, hai ngày, đâu phải là vấn đề của cá nhân. Con nghĩ, muốn giải thoát sinh tử thì chỉ có một phương pháp duy nhất là xuất gia. Và con đã lựa chọn.
Sau khi xuất gia rồi, con sẽ được đại chúng dạy bảo, hướng dẫn, đỡ nâng, khuyến khích con trên bước đường tu học. Con nguyện tu hành với mục đích là có điều kiện tinh tấn, siêng năng trau dồi đạo đức, rửa sạch tham, sân, si để rồi mai đây sẽ có một ngày, con dùng chính sự hiểu biết, đức độ và trí tuệ của mình để giúp nhiều người chuyển hóa nỗi khổ, niềm đau, đạt được giá trị hạnh phúc chân thật bằng cách phổ biến giáo lý của Phật để ai ai cũng được an vui, giải thoát.
Kính bạch thầy!
Trên đây là những tâm tư, suy nghĩ, ý nguyện từ đáy lòng con. Con biết để ý nguyện đó trở thành hiện thực thì con phải cố gắng rất nhiều. Mong thầy cùng quý thầy dang rộng cánh tay từ bi chỉ dạy để con được trọn đời tu học. Nguyện sẽ noi gương và vâng theo lời dạy của thầy, đoàn kết lẫn nhau, tiếp nối và kế thừa đạo hạnh của chư Phật, chư tổ.
Nam mô A-di-đà Phật!