Con biết mỗi người đều có một chí nguyện khác nhau nhưng đối với bản thân, con xuất gia trước hết vì mong cầu giải thoát. Trước độ mình sau mới độ người; trên cầu giáo pháp Như Lai, dưới độ chúng sinh hết khổ…
Nam mô Bổn sư Thích-ca Mâu-ni Phật.
Kính bạch thầy!
Con xin trình bày nguyên nhân và mục đích xuất gia.
Nói đến hai chữ “xuất gia” là lòng con nao nức bồi hồi, mãi nhớ đến giây phút thiêng liêng cao quý ấy được thầy làm lễ thế phát. Đó là ngày 15/ 03/ 2006, là ngày mà cuộc đời con dường như thay đổi hẳn, từ một người phàm tục nay đã tìm ra con người phạm hạnh thanh cao, tìm đến một chân trời an lạc và giải thoát.
Trong cuộc sống có biết bao nhiêu điều mới mẻ. Sự hấp dẫn của chúng luôn khiến người ta phải lao mình vào để hưởng thụ, tìm cầu. Do thế, họ phải tranh đua, giành giật lẫn nhau. Và những điều này chính là nguyên nhân sâu xa làm cho họ phải rơi vào đau khổ. Con cũng là một trong những người như vậy.
Gia đình con có bảy anh em, con thứ năm. Hồi nhỏ, con rất thích đi chùa. Đi thì cứ đi nhưng con không biết gì hết, ngay cả Phật như thế nào con cũng không rõ. Con chỉ là một đứa bé hồn nhiên, ngây thơ. Đến năm 13, 14 tuổi, khả năng nhận thức của con bắt đầu thay đổi. Cũng nhờ nhân duyên tiếp cận gần chùa, được học giáo lý do Gia đình Phật tử dạy nên càng ngày con càng yêu thích. Mỗi khi rảnh rỗi, con thường mượn sách của một số cô trong xóm đọc. Sách do các cô thỉnh được từ chùa, như: Lịch sử đức Phật, Nhân quả ba đời, Tu nhà… mới biết rằng Phật là một con người vĩ đại. Ngài đã vì chúng sinh gánh chịu biết bao khổ đau. Cũng chính vì nhân duyên đọc được những cuốn sách đó nên con dần hiểu ra cuộc đời là vô thường, thân người giả tạm, kiếp sống mong manh. Bởi hiểu được phần nào giáo lý ấy mà ý định xuất gia trong con bắt đầu nhen nhúm. Và để khởi đầu cho ý định này, con được các cô trong xóm dẫn đi tu ba ngày tại chùa Bửu Thắng. Tại đây, con đã gặp được quý thầy ở chùa Hoằng Pháp đến hướng dẫn niệm Phật và thuyết pháp.
Lần đầu tiên được gặp quý thầy, một cảm giác hạnh phúc lạ thường như cứ nhẹ nhàng len lỏi trong con. Lúc đó, chí nguyện xuất gia của con càng tăng trưởng mạnh. Con nghĩ, giá mà được như quý thầy thì hạnh phúc biết mấy!
Sau đó, con được nghe một người bạn của mẹ giới thiệu chùa Hoằng Pháp có tổ chức khóa tu bảy ngày. Con bèn xin đi tu Phật thất và được mẹ đồng ý. Con gom góp số tiền dành dụm được bấy lâu nay cùng đi với các cô trong xóm.
Chùa Hoằng Pháp là chốn thiền môn thanh tịnh, là nơi con ấp ủ muốn thực hiện lý tưởng. Con được vào tu Phật thất bảy ngày. Bảy ngày trôi qua rất nhanh nhưng đối với con, đó là một khoảng thời gian dài vì lần đầu tiên xa nhà, khiến con cảm thấy nhớ nhung, luyến tiếc. Con bèn gọi điện về nhà xin ở lại chùa để làm công quả nhưng mẹ không cho. Con năn nỉ mãi. Cuối cùng mẹ mới đồng ý. Con rất vui và hạnh phúc khi được ở lại chùa làm công quả cùng quý thầy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bỗng một ngày kia, con tự nhận ra rằng tại sao mình không xuất gia với chí nguyện bấy lâu ấp ủ? Con liền quyết định đăng ký tập sự xuất gia và được chú chúng trưởng Tâm Pháp dẫn lên chào thầy trụ trì để trình bày ý nguyện. Thầy trụ trì khuyên con phải gắng học kinh cho thuộc. Nghe thầy nói vậy, con mừng rỡ vô cùng. Lúc đó, con liền nỗ lực học kinh, nhưng khó nhất là chú Lăng-nghiêm, học hoài không thuộc. Tuy vậy, con vẫn cố gắng vừa học vừa làm công quả.
Thời gian tập sự của con trên sáu tháng. Nhưng rồi thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày xuất gia, song kinh kệ chưa thuộc bao nhiêu nên con lại càng cố gắng hơn nữa.
Con nhớ, mỗi lần đi dùng bữa sáng, thầy luôn nhín chút ít thời gian để nhắc nhở, bảo ban những oai nghi, tế hạnh trong nếp sinh hoạt, tu tập thường ngày của đại chúng. Lúc ấy, con lại điện về nhà xin được xuất gia. Bởi mẹ con vốn là Phật tử, hiểu được chút ít Phật pháp nên Người đồng ý cho con ngay.
Trước ngày xuất gia, thầy trụ trì gọi chúng con lên để hỏi nguyên nhân và mục đích xuất gia. Con biết mỗi người đều có một chí nguyện khác nhau nhưng đối với bản thân, con xuất gia trước hết vì mong cầu giải thoát. Trước độ mình sau mới độ người; trên cầu giáo pháp Như Lai, dưới độ chúng sinh hết khổ.
Nhưng để được vậy, cần thiết phải có một đạo lực, một trình độ hiểu biết nhất định mới có thể dễ dàng thực hiện. Tuy con chưa làm được việc gì nhưng con cũng cố gắng dành trọn đời mình vào việc tu học, nghiên cứu kinh sách để phục vụ cho đạo pháp, đem lại sự an lạc, hạnh phúc cho mình và người. Đối với con, sự hưởng thụ cao nhất của đời người không gì hơn là được học và hành theo Phật pháp.
Nam mô Hoan Hỷ Tạng Bồ-tát Ma-ha-tát!