Mặc dầu chí nguyện xuất gia là vậy nhưng sự thực hành của con vẫn chưa như sở nguyện, cúi đầu xin sám hối với thầy. Xin đem thân này ra cúng dường chư Phật, làm lợi lạc chúng sinh…
Nam mô Bổn sư Thích-ca Mâu-ni Phật!
Kính bạch thầy!
Con sinh ra và lớn lên trong một gia đình truyền thống theo đạo Cao Đài (Đại Đạo Tam Kỳ). Vì vậy, nên đối với chân lý và giáo pháp của đạo Phật, con chưa từng có được cái nhìn và hiểu biết sâu sắc.
Vì là tín đồ của đạo Cao Đài, nên hằng năm, con cùng gia đình thường hành hương lên núi Bà Đen.
Tuy con chưa từng hiểu về đạo Phật, nhưng không biết tại sao, mỗi lần trông thấy tôn tượng của đức Quán Thế Âm Bồ-tát là trong tâm con có cảm xúc lạ kỳ, tràn đầy sự cung kính và hoan hỷ, liền dừng lại chiêm ngưỡng lễ lạy Ngài rồi mới đi.
Có một ngày, con cùng với mẹ đi đến làng nọ để thăm người quen. Trên đường đi, con chợt trông thấy một vị thầy với dáng vẻ trang nghiêm, từng bước chân chậm rãi, thanh thoát. Hình ảnh ấy đã phát sinh trong con một cảm giác tôn kính đặc biệt. Bỗng dưng, những phiền não trong người dường như nhẹ biến tan.
Con liền đến gần thầy xá chào. Trông nét mặt thầy đầy từ bi và an lạc, tự dưng, một ý niệm xuất gia len lỏi lên trong con. Con liền trình bày với thầy về ý niệm đó.
Thầy bảo:
- Con xuất gia được thì tốt. Điều đó rất đáng trân trọng. Theo thầy biết thì ở Hóc Môn có nhiều chùa, con hãy nên đến đó. Khi đi, hãy nhớ niệm Quán Âm!
Mấy tháng trôi qua, ý niệm xuất gia trong con vẫn không phai nhạt. Sáng một ngày hè, chợt nghĩ nhất định phải xin ba mẹ đi tu. Lại nghĩ nếu xin chưa chắc gì ba mẹ cho, thôi thì hãy bỏ nhà trốn đi vậy.
Ngồi xe đến thẳng ngã tư Hoóc Môn. Tới nơi vẫn chưa tìm được chùa. Phần thì trời nắng, phần lại mệt, nên ngồi nghỉ một lát. Chợt nhớ đến lời thầy dạy, liền niệm “Nam mô Quán Thế Âm Bồ-tát”. Lát sau, tiếp tục đi và lần này gặp được một ngôi chùa. Hỏi thăm bác xe ôm và được bác chỉ: “Chú muốn đi tu hả? Ở đây có chùa Hoằng Pháp lớn lắm, để tôi dẫn chú đến đó!”.
Và khi đọc cuốn “Tu nhà”, trong đó có đoạn thơ của ngài Thanh Sỹ làm cho con càng thêm dõng mãnh hơn trong sự lựa chọn con đường đi của mình, đoạn viết:
“Tu một thuở cứu thân vĩnh kiếp
Độ mình còn cứu vớt mẹ cha
Thuyền to một chiếc sắm ra
Tất nhiên chở hết cả nhà cùng đi”.
Một con đường thật cao thượng, con đường mà chỉ có những người đầy trí tuệ mới chỉ ra được, chắc là nhờ nhân duyên phước đức nhiều đời nên hôm nay con mới thấy được ánh sáng chân lý của đạo Phật.
Mặc dầu chí nguyện xuất gia là vậy nhưng sự thực hành của con vẫn chưa như sở nguyện, cúi đầu xin sám hối với thầy. Xin đem thân này ra cúng dường chư Phật, làm lợi lạc chúng sinh.
Nam mô A-di-đà Phật!