Chương 7.
Chúng ta phải tin vào gì?
Như vầy tôi nghe. Một thời, Thế Tôn đi du hành qua
Ko- sala cùng với đại chúng Tỷ-kheo, đến Kesaputta, thị trấn của các người
Kàlàmà. Bấy giờ, người Kàlàmà ở Kesaputta nghe tin rằng: Sa-môn Gotama, là vị
khổ hạnh, Thích tử, Phật, người đã rời bỏ cung điện sống đời xuất gia, đã đến
Kesaputta. Tiếng đồn tốt đẹp như sau về Sa-môn Gotama được lan truyền rộng rãi:
‘Ngài là Thế Tôn, bậc Ứng Cúng,
A-la-hán, Chánh Ðẳng Giác, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng
Sĩ, Ðiều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật. Sau khi tự thực chứng, Ngài đã
giảng dạy cho chư thiên và loài người, hàng tu sĩ và cư sĩ, vua chúa cùng
thường dân, Ngài đã giảng Pháp vi diệu từ chặng đầu, chặng giữa, cho đến chặng
cuối; Ngài đã giảng về đời sống phạm hạnh chi tiết và rõ ràng, toàn hảo, hoàn
toàn thanh cao.
Lành thay, nếu chúng tôi được
yết kiến một vị Ứng Cúng như vậy.”
Anguttara-Nikaya iii.65 (Tăng
Chi Bộ - Kinh Kalama iii.65(1))
Kinh Kalama là một trong những bài kinh nổi tiếng nhất của Đức
Phật, và kinh này đặc biệt quan trọng đối với những ai muốn đi theo con đường
tâm linh, nhưng phải đối mặt với một số lượng lớn những giáo pháp trước mắt
-không biết phải đi theo con đường nào. Bộ tộc Kalama là một trong nhiều bộ tộc
ở Ấn Độ vào thời đức Phật còn tại thế. Đức Phật đã hướng dẫn cho họ cách tìm ra
lời giải cho câu hỏi trên.
Kinh bắt đầu bằng câu “Như vầy tôi nghe’, xác định là bản kinh
đã được đọc lại sau khi đức Phật nhập diệt bởi tôn giả Ananda, là em bà con
đồng thời cũng là thị giả của Đức Phật suốt hai mươi năm.
“Như vầy tôi nghe. Một thời đức Thế Tôn du hành qua Kosala cùng với đại
chúng tỳ kheo, đi đến Kesaputta, thị trấn của các người Kalama. Bấy giờ các vị
Kalama ở Kesa- putta nghe tin rằng Sa-môn Gotama, là vị khổ hạnh, Thích tử,
Phật, đã từ bỏ cung điện sống đời xuất gia, đã đến Ke- saputta. Và những lời
tốt đẹp như sau về đức Thế Tôn được lan truyền rộng rãi: ‘Ngài là đức Thế Tôn,
bậc Ứng cúng A-la-hán, Chánh Đẳng Giác, Minh Hạnh Túc, Thiên Thệ, Thế Gian
Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật. Sau khi tự thực
chứng, Ngài đã giảng dạy cho chư Thiên và loài người, hàng tu sĩ và cư sĩ, vua
chúa cùng thường dân. Ngài đã giảng Pháp vi diệu từ chặng đầu, chặng giữa, cho
đến chặng cuối. Bằng lời nói và trí tuệ, Ngài đã giảng về đời sống phạm hạnh
hoàn toàn tinh khiết. Lành thay, nếu chúng ta được yết kiến một vị Ứng cúng như
vậy’.
Vì thế người Kalama của
Kesaputta đi đến nơi đức Phật đang trú ngụ. Có người cung kính đảnh lễ đức Phật
rồi ngồi xuống một bên; có người chào đức Thế Tôn rồi ngồi xuống; người khác
chấp hai tay lại vái đức Thế Tôn; người lại xướng tên họ gia tộc mình; người
khác nữa chỉ ngồi xuống mà không nói gì”.
Theo đoạn kinh này rõ ràng người
Kalama không phải là đệ tử của đức Phật. Họ biết điều quan trọng là đi đến gặp
đức Phật, nhưng không phải tất cả đều thấy việc phải nghe đức Phật là điều quan
trọng. Họ đơn giản là muốn tìm hiểu các giáo lý, và danh tiếng của đức Phật –
đã đến tai họ trước khi Ngài đến- rằng Ngài rất khéo giảng dạy giáo thuyết về
sự thanh tịnh bản thân. Mọi người chào hỏi đức Phật theo cách mà họ cho là
đúng. Ta có thể hình dung ra được khung cảnh ấy có lẽ hơi lộn xộn một chút, với
hàng trăm người đến, đảnh lễ, cung kính thưa hỏi, thông báo tính danh, hay chỉ
tìm một chỗ để ngồi xuống. Giá mà tất cả đều là đệ tử đức Phật thì khung cảnh
có lẽ sẽ trật tự, yên tĩnh hơn: mọi người có lẽ sẽ chỉ vái chào rồi ngồi xuống
– nhưng đó rõ ràng không phải là trường hợp như thế ở đây. Ở đây thính giả là
những người đang trên cuộc hành trình tìm đến tâm linh, những người đã từng
nghe được những điều tốt lành về thái tử Siddhattha Gotama của dòng họ Thích
Ca, hay đức Phật như ngài đã trở thành.
Sau khi đã ngồi xuống như thế,
người Kalama ở thành
Kesapputta bạch cùng đức Thế Tôn.
Có lẽ là vị trưởng lão trong
thành đã đứng lên trình bày vấn đề mà hình như là của tất cả đám đông:
‘Có một số Sa-môn, Bà-la-môn, bạch Thế Tôn, đi đến Ke- saputta. Họ làm
sáng tỏ, làm chói sáng quan điểm của mình, nhưng quan điểm của người khác, họ
bài xích, khinh miệt, chê bai, xuyên tạc. Bạch Thế Tôn, và một số Sa-môn, Bà-
la-môn [đẳng cấp giáo sĩ – không phải tất cả bà-la-môn đều là giáo
sĩ, nhưng tất cả giáo sĩ đều là bà-la-môn] khác
đến Kesaputta, cũng làm như thế: Họ làm sáng tỏ, làm chói sáng quan điểm của
mình, nhưng quan điểm của người khác, họ bài xích khinh miệt, chê bai, xuyên
tạc. Ðối với họ, bạch Thế Tôn, chúng con có những nghi ngờ phân vân trong những
vị Sa-môn, Bà-la-môn này, ai là người đã nói lên sự thật và ai đã gian dối.’
Dĩ nhiên đó là điều khiến cho
bài kinh này trở nên khá phổ biến: bất cứ người có chút thông minh nào ngày nay
cũng đã trải qua kinh nghiệm này. Từ mỗi và mọi phía, ta sẽ được nghe những
điều khác nhau, và có quá nhiều kẻ nói lên quan điểm, lập trường của họ với ta,
với đầy vẻ thuyết phục như nhau. Do đó, ở đây, người Kalama cũng đã nhận xét
thấy là các vị diễn giả này tung hô những ý kiến của họ, không kể gì đến người
khác, miệt thị quan điểm của người khác, và tuyên bố rằng chỉ có ý kiến của họ
là có giá trị nhất. Kết quả là người Kalama đã trở nên rất nghi ngờ, phân vân
không biết phải tin vào đâu. Đây là câu trả lời của Đức Phật:
‘Đúng thế, các vị Kalama, các vị đáng phải nghi ngờ, các vị đáng phân
vân. Đối với việc người ta không thể chắc chắn, thì phải phát sinh nghi hoặc
trong lòng’.
Đức Phật đồng ý; Ngài đã hiểu vì
sao họ phải nghi ngờ trước bao nhiêu quan điểm khác nhau, nhất là khi có nhiều
vị giáo sĩ đã lăng mạ, sỉ vả lẫn nhau. Vì lẽ đó, Ngài đã đưa ra mười nguyên
tắc, mà giờ chúng ta đều được biết. Không cần phải nói, những nguyên tắc này
cũng dành cho cả chúng ta. Thật thú vị khi đức Phật khuyên rằng, chính bản thân
đức Phật, và những lời dạy của Ngài, cũng phải được phán xét bởi các nguyên tắc
ấy. Sau đó, đức Phật cũng đưa ra những quy luật tương ứng theo đó người ta có
thể tìm được những phương hướng đích thực của mình, nhưng để bắt đầu Ngài đã
liệt kê những tiêu chuẩn được coi như không chính đáng, không đầy đủ.
‘Chớ có tin bởi những lời đồn đãi, . . . hay bởi người ta nói với bạn,
. . . hay bởi truyền thống, . . .’
Do đó đừng tin vào điều gì chỉ
vì nó đã được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ thầy qua trò, và do đó
được gọi là truyền thống. Sự nhấn mạnh vào tính xác thực của truyền thống không
chứng tỏ được điều gì cả.
‘. . . hay bởi các tư tưởng đương thời, . . .’
Cũng đừng bị lầm lạc bởi yếu tố
rằng quan điểm đó rất phổ biến, rất nổi tiếng, hay rất hợp thời. Như thế cũng
không nhất thiết là sai, nhưng điều đó không nên là lý do duy nhất
để ta tin theo một quan điểm nào
đó.
‘ . . . hay bởi oai lực của các thánh điển, . . .’’
Chúng ta cũng không nên chỉ dựa
vào oai lực của các thánh điển. Các bài thuyết giảng của đức Phật dầu gì cũng
không là thánh điển. Có thể cũng rất hợp lý khi ta tôn trọng các kinh sách cao
quý của đức Phật một cách nghiêm chỉnh, nhưng cái ý nghĩ tự động gán ghép oai
lực cho các kinh sách thì bị bác bỏ mạnh mẽ.
‘. . . hay chỉ bởi những diễn giải hợp lý, . . .’
Không có lý lẽ suy luận gì đủ để
bảo đảm tính cách chân thực hay hiệu quả tâm linh của một giáo lý.
‘. . hay bởi những lý thuyết suy diễn hay ý kiến cá nhân, . ..’
Sự phê phán nghiêm khắc này nhắm
thẳng đến tất cả các quan điểm, ý kiến được ca tụng, những cách suy nghĩ quen
thuộc khiến ta bị dính mắc bởi sức mạnh của thói quen. Và còn có rất nhiều cách
khiến ta có ý kiến này nọ: bởi tư tưởng, qua sự tưởng tượng của ta, bởi những
sự chấp nhận, thoả thuận một cách chủ quan, và bởi những chọn lựa, thiên kiến
có tính cách cá nhân. Vì thế chúng ta không nên tuân theo những sự cám dỗ quen
thuộc để cho phép chúng ta bị dẫn dắt bởi những ý kiến hay khái niệm được ưa
thích.
‘. . . hay bởi ngưỡng mộ những thành quả cá nhân và cá tính của một vị
thầy đặc biệt nào đó, hay bởi uy lực của vị thầy. . .’
Ngay chính những điều này cũng
chưa là những lý do đủ chính đáng để ta đi theo con đường tâm linh nào. Độc
nhất trong lịch sử các tôn giáo, đức Phật không bảo người ta phải chấp nhận
quyền lực của một ai đó, dầu cho đó là tự nhiên, siêu nhiên, được gán ghép, hay
chỉ áp đặt, như là một vị đạo sư, và điều đó bao gồm cả đức Phật. Chính Ngài có
bao đức tính cao quý, được coi là rất lôi cuốn, tuyệt đối thuyết phục, đáng tin
tưởng – nói một cách khác, đức Phật có đủ oai lực – nhưng ngay chính oai lực
của đức Phật, đối với Ngài, cũng không thể được chấp nhận như là lý do duy nhất
để tuân theo giáo lý của Ngài.
“Nhưng này hởi các vị Kalama, khi nào tự mình biết rõ như sau: ‘Các
pháp này là bất thiện, các pháp này là đáng chê, các pháp này bị người trí chỉ
trích, và nếu chấp nhận thực hiện sẽ đưa đến bất hạnh, khổ đau,’ thì, đúng thế,
hãy từ bỏ chúng”.
Đức Phật nhấn mạnh rằng mọi
người phải chịu trách nhiệm cho bản thân, rằng mọi người phải tự quán sát, và
tự biết, chứ không nên có lòng tin mù quáng, và tuân phục quá đáng. Nếu ta
không hiểu gì là bất thiện, là đáng trách, thì ta phải tiếp tục kiếm tìm. Sau
đó Đức Phật lại hỏi:
‘Các vị nghĩ thế nào, này các Kalama: khi có người khởi lòng tham ái,
thì đó là ích lợi hay bất hạnh cho họ?’
‘Bạch Thế Tôn, đó là bất hạnh
cho họ’.
‘Này các vị Kalama, với lòng
tham, người này bị tham chinh phục, không chế ngự được tâm do tham, người này
sát hại, lấy của không cho, xâm phạm vợ người, nói láo và khích lệ người khác
cũng làm như thế; và điều này sẽ đem đến bất hạnh, đau khổ cho họ lâu dài’.
‘Thật đúng vậy, bạch Thế Tôn’.
‘Các vị nghĩ thế nào, này các Kalama: khi có người khởi lòng sân hận,
vọng tưởng, thì đó là ích lợi hay bất hạnh cho họ?’
‘Bạch Thế Tôn, đó là bất hạnh
cho họ’.
‘Này các vị Kalama, với lòng sân
hận, vọng tưởng, người này bị sân hận, vọng tưởng xâm chiếm, không chế ngự được
tâm bởi lòng sân hận, vọng tưởng, người này sát hại, lấy của không cho, xâm
phạm vợ người, nói láo và khích lệ người khác cũng làm như thế; và điều này sẽ
đem đến mất mát, khổ đau cho họ lâu dài’.
‘Thật đúng vậy, bạch Thế Tôn’.
Vì thế nếu tâm tham phát khởi -
rồi giết người, trộm cắp, tà dâm, bất lương, tất cả đều từ tâm tham đắm – thì
chúng ta đã phạm vào bốn giới đầu tiên. Sân hận, cũng thế, cũng có thể đưa đến
những hành động xấu ác như trên. Ở đây đức Phật dạy rằng giới là căn bản cho con
đường tâm linh. Nếu chúng ta muốn “thánh thiện” nhưng đồng thời lại phạm các
giới luật đạo đức, thì ta khó có cơ hội để biến sự “thánh thiện” đó trở thành
sự phát triển tâm linh thật sự.
‘Này các vị Kalama, các vị nghĩ thế nào: những việc này là bất thiện
hay thiện?’
‘Bất thiện, bạch Thế Tôn.’
‘Chúng đáng trách hay không đáng
trách?’
‘Bạch Thế Tôn, đáng trách.’
‘Người tri thức khen hay chỉ
trích chúng?’
‘Bạch Thế Tôn, chỉ trích.’
‘Và những việc này dẫn đến mất
mát, đau khổ, hay không? Các vị thấy thế nào?’
‘Các pháp này thật sự dẫn đến
mất mát, khổ đau. Đó là chúng con nhìn sự việc như thế.’
Như thế là đức Phật đã hỏi các
thính giả của Ngài về những điều bản thân họ tin tưởng, và để họ tự quyết định
cho chính mình.
“Như vậy, chính vì lý do đó, chúng ta có thể nói như thế này: Chớ có
tin vì lời đồn đãi, vì truyền thống, vì những quan điểm hợp thời, vì uy lực của
kinh điển, hay chỉ vì những suy diễn hợp lý, vì lý thuyết diễn giải hay ý kiến
hợp lòng, vì vẻ ngoài hay cá tính của ai đó, hay vì oai lực của vị đạo sư. Chỉ
khi các vị tự biết: ‘Các pháp này là bất thiện, các pháp này đáng chê trách,
chúng bị bậc tri thức chỉ trích, và khi thực hiện, chấp nhận, chúng sẽ đưa đến
mất mát, khổ đau’, thì, đúng vậy, các vị nên từ bỏ chúng”.
Vị thầy chỉ cho ta con đường, nhưng
chúng ta không chỉ đi theo vì oai lực của vị thầy, và chúng ta không nên nghĩ
rằng vị thầy ấy có thể dẫn dắt chúng ta đến đích mà không cần đến sự tham gia
của ta. Không có tư tưởng được tán thán nào có thể giúp chúng ta trừ khi ta có
thể nhận thức rõ ràng được điều gì là thiện, điều gì là không.
“Nhưng nếu các vị có thể tự nhận ra: ‘Các pháp này là thiện, các pháp
này không thể bị chê trách, chúng được các bậc tri thức tán thán, và khi thực
hành, chấp nhận, chúng đưa hạnh phúc, bình an,’ thì các vị nên chấp nhận chúng”.
Sau đó đức Phật nói về sự đối
nghịch với lòng tham đắm:
sự giải thoát khỏi tham đắm.
‘Này hỡi các vị Kalama, các vị nghĩ thế nào: khi có người phát khởi tâm
đoạn diệt khỏi tham đắm, điều đó đem đến lợi ích hay bất hạnh cho họ?’
- Bạch Thế Tôn, lợi ích.
- Giải thoát khỏi tham, không bị
tham xâm chiếm, tâm người đó không bị tham chế ngự, người đó tránh xa giết hại,
tránh xa lấy của không cho, tránh xa tà dâm, tránh xa việc nói lời không chân
thật, mà người đó cũng không khuyến khích người khác làm những chuyện bất
thiện. Như thế người
đó sẽ được hạnh phúc, bình an
lâu dài.’
- Đúng vậy, Bạch Thế Tôn.
‘Này hỡi các vị Kalama, các vị
nghĩ thế nào: khi có người phát khởi tâm đoạn diệt khỏi sân hận, vọng tưởng,
điều đó đem đến lợi ích hay bất hạnh cho họ?’
- Bạch Thế Tôn, lợi ích.
- Giải thoát khỏi sân hận, vọng
tưởng, tâm người đó không bị sân hận, vọng tưởng xâm chiếm, với tâm không bị
sân hận, vọng tưởng chế ngự, người đó không giết hại, không lấy của không cho,
không tà dâm, không nói dối, mà người đó cũng không khuyến khích người khác làm
những chuyện bất thiện. Như thế người đó sẽ được hạnh phúc, bình an lâu dài.
- Đúng vậy, bạch Thế Tôn.
‘Này hỡi các vị Kalama, các pháp
này là thiện hay bất thiện?’
- Bạch Thế Tôn, là thiện.
- Đáng chê trách hay không đáng
chê trách?
- Không đáng chê trách, bạch Thế
Tôn.
- Các bậc tri thức chỉ trích hay
ngợi khen các pháp này?
- Bạch Thế Tôn, ngợi khen.
- Các pháp này, nếu chấp nhận và
thực hành, chúng sẽ đưa đến bình an hay không? Các vị thấy thế nào?
- Các pháp này nếu được chấp
nhận và thực hành sẽ mang đến bình an, hạnh phúc. Đó là cách nhìn nhận của
chúng con.
Đức Phật thường khuyên chúng ta
hãy tự vấn lương tâm để phân biệt điều thiện và điều bất thiện. Nếu việc quán
sát này không đưa đến kết luận, chúng ta cần thảo luận với người đáng tin cậy
và hiểu biết, nhưng cuối cùng thì mỗi chúng ta đều phải tự kết luận thì mới có
thể phát triển tuệ giác. Không ai có thể làm công việc đó cho ta.
Vì thế đây là liệt kê của mười
điều mà ta không nên để chúng dẫn dắt ta đi sai đường. Trước nhất là lời đồn
đại: chúng ta không nên tin vào những gì người khác nói với ta mà không suy
nghĩ về những lời nói đó một cách độc lập. Chúng ta không nên để bị gia đình,
bè bạn ảnh hưởng đến độ ta không suy nghĩ gì khi chấp nhận ý kiến của họ vì
chúng ta không muốn bị nghĩ là khác người.
Hai là, chúng ta không nên để
mình bị lầm lạc bởi lòng tin mù quáng vào truyền thống. Các phong tục tập quán
được coi là đúng chỉ vì chúng đã được tuân theo quá lâu, nhưng có thể chúng
không có giá trị, nếu chúng dẫn dắt ta đến mất mát, khổ đau.
Ba là, những quan điểm có tính
thời thượng. Ảnh hưởng của các quan điểm thời thượng tạo nên bởi các phương
tiện truyền thông hiện đại thường có thể rất nguy hại, vì khó thể nhận biết
chúng. Từ lúc ta còn thơ ấu, chúng đã có mặt, rồi dần dần chúng ngự trị trong
ta như thể đó chính là ý kiến, quan điểm của ta. Chúng ta bị dẫn dắt để tin vào
những điều mà ta chưa từng suy nghĩ thấu đáo - chỉ chấp nhận như là một quan
điểm thuyết phục nhất ở trước mắt. Như đoạn kinh đã nói rõ, đây không chỉ là
một hiện tượng thời hiện đại. Từ lâu nó vốn đã như thế.
Bốn là, oai lực của các thánh
điển. Dĩ nhiên, đây đã là nguyên do của bao vấn đề trọng đại, vì tất cả các
kinh điểm, ngay cả những cái được coi là thánh điển, thực ra cũng đã được viết
bởi con người, và con người có thể cũng lầm lạc.
Bất cứ văn tự nào cũng có thể có
sai lầm, chúng đầy những hạn chế của nhân loại lầm lạc.
Hai điều kế tiếp, liên quan đến
một nền tảng không vững chắc để đặt niềm tin. Việc coi trọng những lý luận trí
tuệ, hợp lý rõ ràng cũng có những lợi thế. Tuy nhiên, chỉ có lý trí không cũng
là điều nguy hiểm, vì nó có thể hướng đến những mục đích vật chất, hạn hẹp và
bỏ qua khía cạnh tâm linh. Nếu ta không thể kết nối cái đầu và trái tim, mà chỉ
suy nghĩ theo lý trí, chúng ta có thể thực sự đã sử dụng những khả năng tri
thức của mình rất hợp lý, nhưng chúng ta luôn ở trong tình trạng nguy hiểm là
có thể sử dụng chúng sai mục đích, và đã đi sai đường. Nhưng tâm là một nhà ảo
thuật, nó có thể quay bất cứ hướng nào; ngay khi trái tim dự phần vào các suy
nghĩ của ta, mang theo tình cảm, khả năng yêu thương, thì mức độ hiểu biết của
chúng ta đã hoàn toàn khác.
Tiếp đến là những ý kiến cá
nhân, những lý thuyết suy diễn hợp ý ta. Những điều này xưa tới nay vẫn rất phổ
biến. Dĩ nhiên là chúng ta có khuynh hướng tin vào những lý thuyết của chính
mình - điều đó rõ ràng là chưa hề thay đổi suốt
2500 năm nay – nhưng chúng có
thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng nếu như chúng không chính xác, và thường
thì không dễ đáng giá tính xác thực của một lý thuyết: người thì cho rằng nó
tuyệt vời, kẻ khác có thể gọi đó là lừa đảo, người khác nữa thì không biết đúng
sai. Chúng ta cần tìm hiểu, chứng nghiệm từ bản thân để xem điều gì đó là tốt
hay xấu.
Cuối cùng, điều gì đã được giáo
huấn? Chúng có thực sự tốt như đã được rao tụng hay chúng có thể dẫn ta lạc
đường? Chúng ta dễ bị choáng ngợp trước các vị thầy đạo mạo, nhưng vẻ lôi cuốn
bên ngoài không bảo đảm rằng những lời dạy của họ là đúng hay thích hợp. Ngay
như hiện nay, nhiều vị thầy tâm linh có khả năng tạo ra được những ảnh hưởng
sâu rộng chỉ bằng sự hiện diện của mình. Dù là sự quảng báo đến đông đảo quần
chúng có thể dưới nhiều hình thức mới, hiện đại hơn, nhưng nó vẫn đi từ người
này sang người kia rất giống như trước kia.
Sau khi điểm qua các điều vừa
liệt kê, đức Phật tiếp:
‘Tuy nhiên, nếu các vị tự nhận biết rằng: Các pháp này là thiện, không
bị chê trách, được bậc tri thức khen ngợi, và nếu được chấp nhận, được thực
hiện sẽ dẫn đến bình an, hạnh phúc, thì này các vị Kalama, các vị có thể tự tin
mà chấp nhận chúng. . . Đó chính là lý do cho những lời ta vừa nói với quý vị.
Bằng cách như thế đó, đoạn diệt khỏi tham, sân, với tâm sáng suốt, rõ ràng
thông hiểu, tràn đầy chánh niệm, vị đệ tử chân chánh tõa chiếu tâm từ, bi, hỷ và
xả đến cùng khắp thế giới’.
Nếu chúng ta đoạn diệt được các
ái, tà kiến, khỏi tham sân, thì tâm không còn mê muội nữa, nó có thể phân xét
rõ ràng, khách quan. Trái lại, tâm bị ô uế nặng nề bởi tham ái và sân hận thì
mờ mịt. Tham và sân là những hành động hoàn toàn chủ quan, nên nếu ta có thể
chế ngự chúng, thì tâm trở nên khách quan. Không còn lẫn lộn, tâm trở nên trong
sáng, rõ ràng trong chánh niệm và tuệ giác. Nếu tâm đầy chánh niệm, chúng ta
không thể cùng lúc phát khởi tâm sân tham. Do đó đức Phật luôn đề cao chánh
niệm, để chúng ta có thể rèn luyện quán sát bản thân và thế giới quanh ta một
cách khách quan và thực tế. Điều này giúp xoá tan đi những sự tô vẻ một cách
chủ quan của chúng ta đối với các sự việc. Thay vì ‘Tôi muốn như thế này’ hay
‘Tôi không muốn phải chịu đựng điều đó’, chúng ta có thể nhìn sự vật như chúng
thực là.
Chánh niệm giúp chúng ta vun
trồng bốn tình cảm cao thượng nhất: từ, bi, hỷ và xả - theo truyền thống được
gọi là tứ vô lượng tâm hay bốn tâm thánh thiện, vì có thể vào được các trạng
thái tâm này đích thực là “thiên thai”; như là lên thiên đàng. Ở các giai đoạn
trong quá trình tu tập của chúng ta, ta có thể chú tâm đặc biệt vào đức tính
này hay đức tính kia, dầu ta có thể hành tất cả bốn đức tính này theo thứ tự
trong chỉ vài giây phút. Xả có thể phát triển dần dần thông qua tri kiến. Nếu
chúng ta ít chấp vào việc muốn hay không muốn điều gì, ta sẽ có thể nhìn thấy
rõ ràng hơn rằng tất cả mọi thứ đều luôn thay đổi, cho nên không đáng để ta cảm
thấy bực bội về chuyện gì. Và dĩ nhiên là nhận thức này sẽ lót đường đưa ta đến
xả.
Xả có vẻ bên ngoài giống như
lãnh đạm, hờ hững, vì thế ta cần phân biệt rõ ràng giữa xả và các tình cảm tiêu
cực khác. Hờ hững có thể được coi gần như là đối nghịch với xả, vì dầu rằng nó
có vẻ giống, nhưng nó đưa đến những hậu quả rất khác nhau; nó có thể trở thành
một tấm chắn sắt hữu hiệu, vì chúng ta sẽ không để bất cứ thứ gì có thể đến gần
ta. Điều đó có thể khiến chúng ta phần nào cảm thấy an toàn hơn, nhưng thật ra
nó biểu lộ, nhấn mạnh thêm sự thiếu tự tin của ta. Sự vắng mặt của tình thương,
lòng bi mẫn trong tình cảm lãnh đạm, thờ ơ, khiến ta thêm trơ trẻn, cô đơn bên
lề cuộc đời: làm người dự kiến thay vì người tham dự. Sự thờ ơ, lãnh đạm có vẻ
như là một phương cách hữu hiệu để bảo vệ bản thân, nhưng thật ra sự bảo vệ tốt
nhất là tình thương yêu của chúng ta. Khi nào trong tim ta còn đầy tình thương
yêu, lòng bi mẫn, chúng ta hoàn toàn an nhiên, tự tại, không phải tiếp xúc với
các tình cảm tiêu cực như là sân hận, ác tâm, ghen ghét, ganh tỵ, cao ngạo,
chống đối hay chướng ngại. Nhờ được thanh tịnh hoá, cuộc sống nội tâm của ta do
đó sẽ được bình an, tự tại.
‘Với tâm như thế, tâm đoạn trừ khỏi sân, ác ý, giải thoát khỏi lo lắng,
uế nhiễm, vị thánh đệ tử chắc chắn, trong ngay kiếp sống này, được bốn điều an
ủi’.
Đức Phật nhắc đến sự an ủi này
với các vị Kalama chỉ vì dầu họ là những người thông minh, họ chưa phải là đệ
tử của đức Phật, và đức Phật để tùy họ tự quyết định phải làm gì. Nhiều người
trong chúng ta ngày nay cũng trong cùng hoàn cảnh – đi tìm điều gì đó để có thể
vén mở những tăm tối trong tâm hồn ta, giải thoát ta khỏi những âu lo. Nhưng
đức Phật chưa bao giờ dứt khoát nói: ‘Hãy theo ta!’ Đức Phật chỉ chỉ bày cho ta
chân lý, và con đường thực hành để chứng nghiệm. Nếu lời khuyên dạy của đức Phật
nghe hợp lẽ, ta có thể nghe theo; nếu không, ta cứ tiếp tục như trước đây. Đức
Phật cũng không khuyến khích khuynh hướng từ bỏ tôn giáo riêng của ai; Ngài chỉ
giảng giải giáo lý của Ngài với những ai muốn lắng nghe. Theo giáo lý đó, khi
tâm không còn cần phải bám víu vào gì hay sân hận với ai, thì niềm vui nội tại
sẽ phát sinh, tâm sẽ nhẹ nhàng, không vương phiền não. Ngược lại, những biện
minh yếu ớt cho các hành động vô tâm sẽ tan rã khi tâm không còn vướng bận với
phiền não, và trở nên thanh tịnh. Bốn sự an ủi mà đức Phật đã giảng dạy cho
người Kalama như sau:
‘Nếu có đời sau, có kết quả, sự chín mùi của nghiệp thiện ác, thì khi
thân hoại diệt sau khi chết, ta có thể được tái sinh giữa các chúng sanh an
lạc, ở cõi trời. Ta chắc chắn có được điều an ủi đó’.
Điều đó có nghĩa là, nếu ta tin
tưởng rằng hành động sẽ mang lại hậu quả, và rằng có một thế giới sau khi ta
chết, thì chúng ta có thể - nếu ta đã hành nghiệp thiện- tin rằng ta sẽ được
thoải mái sau khi chết. Điều an ủi thứ nhất này là chắc chắn.
‘Mặt khác, nếu không có đời sau, không có quả, không có sự chín mùi của
các nghiệp thiện ác, thì ta cũng có thể sống hạnh phúc trong cõi đời này, không
có khổ đau, đoạn trừ được sân, ác ý. Ta cũng có thể chắc chắn với điều an ủi
thứ hai nấy.’
Vậy là đức Phật nói rằng nếu như
chúng ta không tin vào luân hồi và rằng dựa theo đó hành động sẽ không mang đến
hậu quả, thì ít nhất chúng ta cũng có thể hưởng thụ cuộc sống ngay tại đây,
ngay lúc này, được giải thoát, nhờ vào tâm thanh tịnh, xa rời những ác tâm, lo
lắng, buồn khổ. Chúng ta có thể chắc chắn về điều an ủi thứ hai này.
‘Nếu việc ác có xảy ra, tuy nhiên ta không cố ý làm hại ai, thì phiền
não đâu có đến với người không ác ý? Ta có thể chắc chắn về điều an ủi thứ ba
này’.
Giờ ta nói đến trường hợp nếu
như không có đời sống sau đó, mà kết quả hành động của ta là ở ngay hiện đời.
Trên căn bản đó, nếu chúng ta không hành ác nghiệp thì chúng ta có thể chắc
chắn rằng mình sẽ không phải chịu những hậu quả xấu trong hiện đời. Chúng ta có
thể chắc chắn về điều an ủi thứ ba này.
‘Nếu việc ác không có xảy ra,
thì ta tự biết mình thanh tịnh trên cả hai phương diện (cố ý hay không cố ý).
Ta có thể chắc chắn về điều an ủi thứ tư này.’
Rồi, cuối cùng là, nếu chúng ta
không tin rằng hành động của ta sẽ mang lại hậu quả nào, nếu chúng ta không tin
vào nghiệp lực của nhân quả, thì ta vẫn có thể tin tưởng vào một lương tâm
trong sạch. Chúng ta có thể tin tưởng vào điều an ủi thứ tư này.
‘Với tâm như thế, tâm đoạn trừ khỏi sân, ác ý, lo lắng, không uế nhiễm,
vị thánh đệ tử ấy có thể chắc chắn về bồn điều an ủi đó ngay trong kiếp này’.
Chúng ta có thể hưởng lợi lạc từ
bốn thứ an ủi này ngay tại đây, ngay bây giờ. Chúng ta không cần phải đợi đến
những gì xảy ra trong tương lai để xác định là ta đã không uổng phí thời gian.
Nếu ta đã không hành ác nghiệp nào, thì ta không phải sợ ác nghiệp. Nếu ta đã
hành thiện nghiệp, thì ta có thể chắc chắn rằng chúng sẽ đem lại những quả
thiện. Nếu không có kết quả mờ ám gì trong hành động của ta, thì ta không phải
sợ rằng ác nghiệp sẽ xảy đến với ta.
Rõ ràng là người Kalama rất hoan
hỷ được nghe những điều này, nên họ trả lời:
‘Đúng vậy, bạch Thế Tôn! Với tâm không sân hận, đoạn trừ các ác kiến,
giải thoát khỏi những lo lắng, uế nhiềm, vị thánh đệ tử chắc chắn về bốn điều
an ủi này ngay trong kiếp sống này. Bậc Thiện thệ, Bậc thiện thệ! Giống như một
việc gì đó đã bị đảo lộn, giờ được sắp xếp trở lại, hay việc gì đó đã bị che
giấu, giờ lại được hiển lộ, hay như người đi lạc được chỉ đường đi, hay ánh
sáng đã được mang vào trong bóng tối, để tất cả mọi người có mắt đều có thể
được thấy rõ ràng. Bằng cách đó, bậc Thế tôn đã giảng giải giáo lý bằng nhiều
cách. Chúng con xin nương trú nơi đức Thế Tôn, nơi pháp của ngài, và nơi tăng
đoàn! Mong Thế Tôn nhận chúng con làm đệ tử, kể từ hôm nay cho đến hết đời’.
Những lời dạy của đức Phật đủ
sức thuyết phục người Ka- lama đến độ họ cảm thấy muốn tự nguyện coi đức Phật
như vị thầy của họ, cũng như chấp nhận Pháp, giáo lý của đức Phật, và tăng
đoàn, là tụ hội của những ai tin theo giáo lý của đức Phật, và như thế là họ đã
trở thành đệ tử của đức Phật.
Sự cởi mở tâm linh diễn bày ở
đây khá đặc biệt vào thời điểm đó; mọi người đều hiểu rằng họ phải tự quyết
định chọn lựa con đường tâm linh của mình. Chỉ có lương tâm của họ, hay lời
khuyên của các bậc thiện tri thức, hay sự tự quán sát các hậu quả hành động của
họ, là được đề nghị để họ phải dựa vào. Thông điệp của đức Phật là chúng ta
phải cẩn thận đừng để trở thành nạn nhân bị ảnh hưởng bởi những cơ chế tín
ngưỡng khéo léo – là những điều có thể xảy ra dưới nhiều hình thức vi tế, nhất
là với các vị thầy đầy lôi cuốn hay những ai được coi như những vị có quyền lực
tâm linh. Và chúng ta chẳng bao giờ nên quên điều đó - không phải để khuyến
khích lòng nghi hoặc đối với các vị đạo sư hay các giáo lý, mà là để xét xem trong
những lời dạy đó có gì đúng với nội tâm ta.
Chúng ta là những vị thầy tốt
nhất của mình, vì những gì ta cần biết, cuối cùng, cũng được tìm ra ngay chính
nơi ta; và với một số phương thức để tự quán sát, ta có thể tự biết về mình
bằng cách đó càng ngày càng sâu rộng hơn. Những hoài bão tâm linh của tôi dựa
vào gì? Con đường tâm linh của tôi gồm có những gì? Tôi phải làm gì để thanh
tịnh hoá bản thân? Tôi có tự lừa dối mình tin vào điều gì đó hay tôi hết lòng
thực hành? Mục đích của kinh này là để giúp chúng ta có thể nhận thức được rằng
những gì ta cần làm không chỉ là tin vào điều gì đó, mà là phải suy xét, và tự
biết mình.
1. Hòa Thượng Thích Minh Châu,
Tăng Chi Bộ Kinh, Tập 1, trang 337, NXB Tôn Giáo 2005.