Vừa
qua, ngày 01/07/2011, tại khoá tu Thiền của chùa Từ Tân, TT.Thích Chân
Quang – Trụ trì Thiền Tôn Phật Quang đã có bài Pháp thoại mang tính thời
sự với chủ đề BIỂN ĐÔNG DẬY SÓNG với sự tham dự của gần 2000 Phật tử.
Tinh thần bài Pháp nhằm un đúc tinh thần yêu nước đồng thời nhắc nhở,
chia sẽ, gợi ý cho mọi người, không ai được chủ quan lơ là trong việc
chuẩn bị tư tưởng và năng lực để đối phó với những hành động bành trướng
bá quyền đang diễn ra như hiện nay của Trung Quốc.
Ai
cũng biết, Trung Quốc đã vi phạm Luật biển Quốc tế, khiến Biển Đông trở
nên căng thẳng. Tình hình này đã trở thành mối quan tâm của những quốc
gia bị xâm phạm, đặc biệt của Hiệp hội các quốc gia Đông Nam Á. Và vì
Phật giáo Việt Nam luôn đồng hành cùng dân tộc nên Phật giáo cũng góp
tiếng nói của mình trong việc bảo vệ chủ quyền quốc gia.
Tuy
rằng, TT.Thích Chân Quang là một nhà Sư Phật giáo, nhưng những kiến giải
Phật pháp đem đạo vào đời từ tư tưởng văn hóa đến chính trị xã hội thì
lại vô cùng sâu sắc, tạo được sự đồng cảm đối với những ai đã vài lần
nghe qua những bài Pháp thoại mà Thượng toạ đã thuyết. Điều này cho
thấy, các nhà tu hành chẳng những không bi quan yếm thế hay trốn đời mà
họ rất yêu thương cuộc đời bằng những hành động dấn thân, hy sinh với
tinh thần hướng thượng. Người đã đưa ý thức sống vượt lên tầm cao thời
đại, xây dựng một nền tảng văn hóa tâm linh cho dân tộc, khẳng định tinh
thần giải thoát, vị tha và nhập thế của đạo Phật trước mọi dòng thời
gian.
Thật
vậy, liên tiếp trong thời gian qua, chúng ta nghe nhiều tin không vui là
người Trung Quốc anh em với ta, bỗng nhiên tuyên bố rằng toàn bộ biển
Đông này là của họ, rồi thường xuyên xâm phạm vào vùng đặc quyền kinh tế
của Việt Nam để đánh bắt cá. Chẳng những vậy họ còn bắt giữ ngư dân,
phá tàu của Việt Nam, tịch thu hải sản và đòi tiền chuộc đối với ngư dân
trên vùng biển đánh bắt của họ (quần đảo Hoàng Sa). Trước hành động
ngang ngược của Trung Quốc, Chính phủ Việt Nam phải lên tiếng phản đối
và nhiều người dân Việt Nam, nhất là thanh niên đã đổ ra đường biểu
tình. Còn dư luận quốc tế thì ủng hộ Việt Nam.
Trước
tình hình đó, Thượng toạ đặt vấn đề “Chúng ta đứng trên quan điểm của
đạo Phật, ta vừa là một công dân Việt Nam, vừa là một người Phật tử thì
nên hiểu vấn đề này như thế nào? nên có thái độ ra sao”? thì hôm nay với
đề tài BIỂN ĐÔNG DẬY SÓNG sẽ gợi mở cho chúng ta nhiều khái niệm dựa
trên quan điểm của đạo Phật.
Mở
đầu bài Pháp thoại, đi ngược lại lịch sử bốn nghìn năm trước, Thượng toạ
dẫn chứng câu chuyện Vua Đế Minh (vua Đế Minh là vua của Trung Hoa),
cho thấy Trung Quốc và Việt Nam có mối quan hệ anh em không chối cãi
được. Lúc đó vua Đế Minh có nhiều người con. Con trưởng của ông là Đế
nghi và người con thứ là Kinh Dương Vương hay còn gọi là Lập Tục. Theo
truyền thống, Đế Nghi đương nhiên sẽ là Vua nước Trung Hoa, nhưng ông
ngạc nhiên khi thấy người con thứ mới vĩ đại hơn.
Người
con thứ này cực kỳ đạo đức, cực kỳ thông minh, đức độ siêu việt, ai
nhìn cũng thương và ông nghĩ rằng người con thứ hai này mới thực sự là
Vua chứ không phải người con trưởng. Thế là ông quyết định bỏ người con
trưởng không lập thái tử nữa mà đưa Kinh Dương Vương lên làm Vua nước
Trung Hoa.
Tuy
nhiên, với bản chất hiền lành, nhân hậu, Kinh Dương Vương biết rằng
quyết định của Vua cha sẽ làm anh mình buồn và lòng ông cũng không tham
vọng uy quyền, cho nên một mực khước từ “Xin Vua cha cứ để anh con làm
Vua như cũ, còn con phận làm em, con cũng hỗ trợ anh mình hết lòng,
không có gì trở ngại”. Trước lời nói quá khẩn khoản tha thiết của Kinh
Dương Vương thì Vua Đế Minh quyết định cắt đôi đất nước Trung Hoa, phân
nửa phương Bắc từ hồ Động Đình giao cho người anh là Đế Nghi, còn hồ
Động Đình xuống về phương nam cho tới Việt Nam hiện nay là giao cho Kinh
Dương Vương. Mặc dù kính trọng anh nhưng không dám cãi lời cha, Kinh
Dương Vương đành chấp nhận làm Vua phân nửa nước Trung Hoa từ hồ Động
Đình xuống về biên giới ải Nam Quan. Tuy nhiên thái độ của Kinh Dương
Vương lúc nào cũng nhường nhịn, cũng xem mình là phần em, xem mình như
một Chư hầu, mặc dù trong tâm của Vua cha, thực sự coi trọng Kinh Dương
Vương hơn cả Đế Nghi.
Đến
khi Kinh Dương Vương sinh ra Lạc Long Quân thì người con này cũng nhiễm
tinh thần “Nhường nhịn) đó của cha nên không coi trọng Vương quốc giang
sang, cùng uy quyền. Thế là Lạc Long Quân nhân lúc đất nước được thanh
bình nhàn hạ, ông vượt khỏi Trung Quốc về Việt Nam. Ông phiêu bạt lần
lần về vùng Bắc Ninh thì gặp một người nữ chúa, đó là Âu Cơ. Không ngờ
khi đến đây, phải duyên chồng vợ, họ kết thành phu thê và theo truyền
thống mẫu hệ của nhà vợ, Lạc Long Quân phải ở rễ. Lúc đó, ở phía Bắc họ
thấy phương Nam trống, quyền lực không ai cai quản, nên họ chiếm lần lần
lấy hết giang sang.
Người
anh lấy hoài mà mấy nghìn năm qua vẫn chưa thỏa mãn, cứ thòm thèm, vì
sao vậy? Xét về mặt tâm thức của Tổ tiên truyền đời thì tâm thức của
Kinh Dương Vương là nhường nhịn, truyền tới người Việt Nam ta đến bây
giờ. Còn tâm thức của vua Đế Nghi thì ông buồn bực còn truyền mãi đến
nay. Nói về nguồn gốc thì đúng là anh em. Trung Quốc là anh, Việt Nam là
em. Mà theo đạo lý của Á đông “Em phải kính trọng anh”. Từ xưa đến nay
(cả mấy ngàn năm qua), người Việt Nam luôn có thái độ kính trọng người
Trung Quốc đàng hoàng, không bao giờ mất cái lễ này, không bao giờ mất
cái đạo lý của người em, tức là về phần người em mình đã làm đầy đủ bổn
phận là luôn kính trọng người anh. Chỉ có một lần mà Lý Thường Kiệt hơi
hỗn, sau khi nghe tin ông anh sắp đánh mình, ông đem quân đánh trước,
diệt hết tất cả những hậu cứ làm bàn đạp đánh sang Việt Nam như thành
Châu U, Châu Ly, Châu Âm. Còn lại thì đa số ta đều bày tỏ lòng kính
trọng với Trung Quốc.
Tuy
nhiên, theo đạo lý Á đông, anh đối với em thì sao? Phải yêu thương đùm
bọc chứ không có chuyện ỷ làm anh mà ăn hiếp em. Nhưng mà ông anh Trung
Quốc đã mấy nghìn năm qua, luôn làm sai bổn phận của người anh. Hôm nay
ta chính thức nhắc ông anh “Anh đã làm sai bổn phận quá nhiều trong đạo
lý của Á Đông, em lúc nào cũng kính trọng anh nhưng mà anh toàn ăn hiếp
em mãi”. Nên nói về đạo lý, ta không hổ thẹn vì ta đã làm đầy đủ bổn
phận mình, nhưng mà ông anh Trung Quốc yêu cầu xem lại, coi chừng sống
trái với di huấn của tổ tiên từ đời vua Đế Minh.
Đây
là giữa Việt Nam với Trung Quốc thôi mới có chuyện anh em, còn nếu theo
Luật pháp Quốc tế thì các quốc gia đều bình đẳng với nhau hết. Cho dù
anh chỉ là một đảo quốc nhỏ như Singapore hoặc anh to như hợp chủng quốc
Hoa Kỳ. Còn trong thương mại và trong trao đổi gì đó, có sự thương
lượng đôi bên đều có lợi thì đó là một chuyện khác.
Tuy
nhiên, nói vậy chứ trong cuộc chiến tranh chống Pháp, chống Mỹ vừa qua
để dành độc lập thống nhất thì Trung Quốc đã giúp đỡ Việt Nam rất nhiều.
Điều này ta không phủ nhận, thậm chí ta sẽ không có cuộc chiến Điện
Biên Phủ oai hùng nếu không có sự giúp đỡ của Trung Quốc. Lúc đó các khí
tài (lương thực, quần áo, vũ khí, đạn dược) đều là của Trung Quốc, thậm
chí Trung Quốc còn đưa qua nhiều cố vấn về quân sự. Giúp thì giúp nhưng
cái máu buồn bực từ đời vua Đế Nghi truyền xuống chưa hết. Cho nên Tổng
bí thư Lê Duẩn đã báo cáo với Bộ Chính Trị trong một lần ông sang Trung
Quốc, ông gặp Chủ tịch Mao Trạch Đông. Mao Trạch Đông lúc đó ngồi bên
cạnh Đặng Tiểu Bình, Mao Trạch Đông mới nói với Tổng bí thư Lê Duẩn rằng
“Đất nước của tôi có năm trăm triệu dân mà không đủ đất để sống, tôi sẽ
mang đại quân xuống chiếm hết Đông Nam Á”. Đặng Tiểu Bình ngồi một bên
gật đầu nói “Đúng như vậy vì người Trung Quốc không đủ đất sống”.
Tổng
bí thư Lê Duẩn cười cười, không nói gì. Sau đó Mao Trạch Đông mới hỏi
tiếp “Nước anh đời nhà Tống, anh đã đánh tôi phải không?” - “Dạ có”. Rồi
“Đời nhà Minh có đánh không?” - “Có”, “Đời nhà Thanh cũng đánh luôn
phải không?” - “Có”. Vậy “Bây giờ các anh có đánh chúng tôi không?”.
Tổng bí thư Lê Duẩn nói “Cũng đánh luôn nếu cần”.
Và sự
thực ở biên giới phía Bắc ta đã đánh nhau nhiều lần. Sau này giữa Việt
Nam với Lào, có những cái hiệp ước hợp tác cho nên Lào với Việt Nam như
là một khối với nhau không tách rời được. Thực ra Việt – Miên – Lào
không thể tách rời, bất cứ ba nước này mà tách ra là ta bị nước khác ăn
hiếp liền. Đặc biệt nước Lào thì cũng lại là anh em với ta, cùng nguồn
gốc của mẹ Âu Cơ, nên người Lào rất giống người Việt Nam. Trung Quốc
cũng hỏi Bí thư Lê Duẩn “Đất nước Lào có bao nhiêu dân”? Lê Duẩn trả lời
“Khoảng hai triệu dân”. Mao Trạch Đông nói “Nước rộng quá mà có bao
nhiêu đó, chúng tôi sẽ xuống đó ở”. Thế là rất nhiều lần người Trung
quốc đã đưa người và đưa quân về Lào nhưng vì Lào trong hiệp ước hợp tác
yêu cầu Việt Nam bảo vệ, nên ta đánh bật hết tất cả những lần Trung
Quốc xâm nhập vào Lào. Đó là nói chuyện ân nghĩa đời xưa (đạo lý), trong
thời cận đại, Trung Quốc đã giúp ta rất nhiều.
Bây
giờ nói về chính trị. Nếu mà định nghĩa theo chữ nghĩa thì chính trị là
gì đó như chính sách, chính quyền, chính phủ, v.v… nhưng mà nói về bản
chất của chính trị thì thủ đoạn, hơn thua, giành giật lừa gạt, mưu mô,
thậm chí làm điều bỉ ổi nhất nếu cần, miễn dành được quyền lợi cho mình,
hoặc cho đất nước, bất chấp tất cả là vậy. Tuy nhiên nhân quả là nhân
quả, đạo lý là đạo lý. Luật nhân quả lúc nào cũng dành cho những anh
hùng quân tử, cho sự công bằng chính đáng. Thượng toạ minh chứng về cuộc
đời và sự nghiệp của các vị vua đời nhà Trần, đặc biệt là Trần Hưng
Đạo. Một con người không đi theo con đường chính trị thủ đoạn mà đi theo
con đường nhân nghĩa, quân tử, anh hùng. Chính vì vậy đất nước ta đời
đời tôn thờ bậc Thánh Trần Hưng Đạo. Cho nên nói luật nhân quả vẫn công
bằng, vẫn dành vị trí xứng đáng đó cho người tốt là vậy. Đến nỗi trong
đạo Phật, chúng ta có Trần Thái Tông, Trần Nhân Tông đã đắc đạo vậy mà
trong dân tộc, ta vẫn xếp hai người đó dưới Trần Hưng Đạo vì cái nhân
nghĩa, cái quân tử, cái anh hùng này.
Phải
chăng, chính những người nắm quyền lực cao nhất phải là người giữ giềng
mối đạo đức, đạo lý cho dân tộc, cho loài người. Đừng dại khờ khi ta nắm
quyền lực cao nhất lại là một người thủ đoạn thì sau này sẽ bị trả giá,
lịch sử sẽ phán xét công tội đâu đó rõ ràng. Mà quan trọng là người dân
thờ một vị lãnh tụ của họ, anh hùng của họ trên hai phương diện là công
lao với Tổ quốc và phẩm chất đạo đức của cá nhân người đó. Vì vậy,
những người làm chính trị, quyền lực càng cao thì phải cư xử như một bậc
Thánh, đó là yêu cầu. Yêu cầu của đạo lý không thể nào là khác hơn
được. Dù chính trị là thủ đoạn nhưng mà tình nghĩa vẫn là ngọn hải đăng
soi rọi cuộc sống này, làm cho mọi người ấm lòng, tin cậy và làm cuộc
sống có ý nghĩa hơn. Ví dụ bây giờ, khi người dân họ nhìn lên những
người lãnh đạo cao cấp nhất như Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước, Thủ tướng,
v.v… thì họ mong mỏi gì ở những người đó? Họ mong rằng những người đó là
thật lòng vì dân vì nước, có tài có công lo cho nước mà phẩm chất đạo
đức cá nhân là sáng ngời. Mà chính cái phẩm chất đạo đức cá nhân sáng
ngời đó mới làm cho lòng người yên, dân tin và một lòng theo Nhà nước.
Người lính có thể đổ xương đổ máu, người dân đứng lên có thể sẵn sàng
chiến đấu chết vì màu cờ Tổ quốc, hy sinh cho đất nước này, bởi vì người
ta tin được Lãnh tụ của mình là những người tài đức. Dù yêu nước cách
mấy nhưng nếu họ nghi ngờ tư cách của người Lãnh tụ thì không dám hy
sinh, vì sợ sự hy sinh của họ là vô nghĩa.
Mặc
dù mọi người vẫn phê bình chính trị là thủ đoạn, là ác nhưng trên bình
diện của Luật Nhân Quả, trong đạo lý thì cái đạo đức, cái tình nghĩa
luôn luôn là chỗ nương tựa của mọi người. Thì bây giờ cũng vậy, trong
cái tình nghĩa đối với người Trung Quốc, người Việt Nam ta đã chọn lối
sống là tình nghĩa đạo đức chứ ta không chọn lối sống thủ đoạn, mà ta đã
bày tỏ sự kính trọng đối với người anh của mình đúng mức trong nhiều
nghìn năm qua, thậm chí ta còn nhường luôn cả một nửa đất nước Trung Hoa
đó cho người anh của mình, nếu nói về lễ, ta không còn gì phải phân
vân.
Hiện
nay, mỗi khi báo chỉ đăng tin là bên Trung Quốc bị sập hầm mõ làm bao
nhiêu người công nhân phải chết, ta nghe vẫn đau lòng giống như người
dân Việt Nam mình gặp nạn, rồi ta nghe bão tố lụt lội gây khốn đốn khổ
sở cho người Trung Quốc thì người Việt Nam ta vẫn bày tỏ một sự cảm
thông chia sẻ như là đứt một khúc ruột của mình, v.v… Đó là cái tình cảm
chia sẻ, đồng thời ta cũng bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với văn hóa của
Trung Quốc.
Thật
sự trên thế giới này, cái nền văn minh văn hóa Trung Quốc hết sức là vĩ
đại, đến nỗi bây giờ các bộ phim Hollywood đều ghi lại “dấu ấn của Trung
Hoa”, nội cái võ thuật thôi là cả thế giới bắt đầu học theo. Rồi đạo
Nho, là đạo của Khổng Tử truyền dạy thì nhiều nghìn năm nay, người Việt
Nam cũng xem đó là khuôn vàng thước ngọc. Thế là cả một thời gian rất
dài, người Việt Nam chấp nhận cái văn hóa của Trung Quốc là đúng và học
một cách hết sức trân trọng. Người xưa mà thấy có tờ giấy viết chữ Nho
là không dám quăng bậy, phải dùng đi nếu không thì đốt, vì họ chắc chắn
rằng trên đó viết những lời của Thánh hiền.
Mà
những lời Thánh hiền cũng là Trung Quốc, cho nên văn hóa văn minh của
Trung Quốc so với Việt Nam lớn hơn rất nhiều và đôi khi ta nói Trung
Quốc như là thầy của Việt Nam. Những bộ kinh của Khổng Tử để lại vẫn là
khuôn vàng thước ngọc cho đến ngày hôm nay, nhiều khi người ta chê Khổng
Tử phong kiến, nhưng bây giờ xem lại thì những đạo lý đó không ai có
thể bắt bẻ được. Rồi những nhà Nho của Việt Nam tuân thủ những đạo lý
của Khổng Tử thành xương thành máu của mình nên ta đối với người anh
Trung Quốc hết sức là kính trọng, kính trọng cả văn hóa của họ.
Còn
nói đến những công trình kiến trúc thì họ cũng lớn gấp trăm gấp ngàn lần
Việt Nam. Ví dụ như Vạn Lý Trường Thành, Cung điện của Vua, Lăng tẩm,
những đền những chùa, nhiều thắng cảnh nguy nga tráng lệ, v.v… Và trong
đạo Phật có nói sáu vị Tổ của Thiền Tông, Lục Tổ cuối cùng là Lục Tổ Huệ
Năng được người Trung Quốc tôn thờ, trong khi Ngài chính là người Việt
Nam. Đây là thái độ cởi mở của họ.
Ngoài
ra Thượng toạ còn nêu lên sự vĩ đại của Vua Càn Long trong cách đối
nhân xử thế. Nếu ta có một anh hùng áo vải Quang Trung cực kỳ vĩ đại thì
lúc đó bên Trung Hoa cũng có một ông Vua Càn Long rất tuyệt vời (Ông
uyên bác cả về Phật học, cái học của ông cũng rất là giỏi). Ta nghĩ đời
đời thế hệ lãnh đạo người Trung Quốc phải học, đó là tinh thần hào hiệp
của một người anh yêu thương bảo bọc người em, đúng với đạo lý của Á
Đông.
Ngoài
một vài vị Vua như vậy, còn đa phần các vị Vua Trung Quốc lại có khuynh
hướng tiềm tàng là cứ thích xâm chiếm mở rộng bờ cõi của mình, như khi
năm 49 là chiếm mất Tây Tạng. Vừa rồi Trung Quốc dùng tiền để mua chính
quyền, mua quốc hội, mua luôn cả một lãnh thổ mấy trăm ngàn cây số vuông
của Pakistan giáp với Trung Quốc, Đài Loan thì nằm trong tầm ngắm,
nhưng mà vẽ một bản đồ chiếm hết Biển Đông của các nước Đông Nam Á.
Đây
là cái bệnh của Trung Quốc, bệnh này cần chữa trị, nếu không nó tổn hại
cho người Trung Quốc rất nhiều, vì khi anh xô láng giềng ra xa tức là
anh kéo kẻ thù lại gần. Bởi vậy dân gian có câu “Bán bà con xa mua láng
giềng gần”. Nếu Trung Quốc gây hấn với láng giềng, ăn hiếp một vài nước
Đông Nam Á thì buộc họ phải kiên kết với các nước khác để về chặn đứng
Trung Quốc. Anh Trung Quốc hiểu điều này nên tìm cách vuốt ve Mỹ, yêu
cầu Mỹ đừng xen vào Biển Đông nhưng có được không? Do Đó, khi ta đối xử
tệ với láng giềng thì tự nhiên tạo thành vòng vây của kẻ thù chung quanh
mình, điều này bất lợi cho Trung Quốc, vì gây mất uy tín trên cộng đồng
thế giới.
Sau
này người Trung Quốc đi đến đâu sẽ bị nghi kỵ, tự nhiên sẽ mất rất nhiều
hợp đồng kinh tế khác đối với thế giới vì không ai tin nữa.
Chúng
ta thấy, cả một vũ trụ mênh mông này chưa ai khám phá, mà muốn thám
hiểm được vũ trụ thì cả loài người phải chung sức chứ một hai quốc gia
làm không nổi. Nếu cả loài người không đoàn kết chung sức mà lo đánh
nhau thì nó làm hao tổn tài nguyên của nhân loại, bởi vì lấy tài nguyên
đó để làm vũ khí. Ví dụ, ta đem tất cả vũ khí của các nước trên thế giới
như Nga, Trung Quốc, Mỹ, Nhật, Canada, Anh, Pháp tính ra hết thì ứng
với số tiền đó ta đủ để xây dựng cả trái đất này thành thiên đường, cực
lạc, tuyệt đối không còn người đói nghèo, đất nước nào cũng đủ ăn đủ
mặc, con người ta sống thịnh vượng, ấm no hạnh phúc.
Vì
vậy người nào gây hấn tạo thành chiến tranh thì đó là người kích động
những sự hao tổn tài nguyên của nhân loại, quả báo nước đó sẽ rơi vào
nghèo khổ, sẽ bị những cơn khủng hoảng làm cho kinh tế suy sụp hẳn.
Nhưng mà chưa đợi sau này, ngay bây giờ mưa lũ đang kéo đến tàn phá
Trung Quốc liên tiếp trong thời gian gần đây. Cái đập Tam Điệp là niềm
tự hào của Trung Quốc bây giờ trở thành cơn ác mộng, nó là hiểm hoạ đối
với con người và môi trường. Rồi việc sập hầm mỏ cũng không ngừng xãy
ra, đồng thời sự kiện hàng loạt dưa hấu nổ làm người dân rơi vào cảnh
“Dở khóc, dở cười”, v.v...
.
Thế
giới đã tới lúc chung tay góp sức lại, làm những điều tốt đẹp cho văn
minh loài người, chứ không phải là gây hấn đánh nhau để làm hao tổn tài
nguyên của nhân loại. Cho nên việc ta cư xử theo đạo lý, đạo đức, trước
mắt thấy thì không có lợi nhưng phần thưởng về sau sẽ rất lớn. Nếu Trung
Quốc đối xử với tấm lòng như Vua Càn Long ngày xưa thì không cần phải
xâm chiếm nước nào, tự động người ta xin qui đồng với mình vì người ta
biết về với Trung Quốc người ta được hạnh phúc, ngược lại, nếu anh hành
xử côn đồ thì chung quanh anh đầy kẻ thù và người ta sẵn sàng chiến đấu
liền.
Vì
vậy người Trung Quốc phải xem lại, muốn cộng đồng thế giới kính trọng
hay khinh ghét mình? nếu muốn cộng đồng thế giới kính trọng thì người
Trung Quốc phải chữa cái bệnh “Khoái giật đất thiên hạ”. Trung Quốc tự
nhiên vẽ bản đồ, vạch đường lưỡi bò lấy hết toàn bộ Biển Đông các nước
Đông Nam Á. Hành động này không phải là anh đang sử dụng luật quốc tế mà
là luật của cướp biển. Không gì tốt đẹp hơn, anh hãy thực hiện đạo lý
mà chính mình đã dạy cho thế giới là sống như một người quân tử, tức là
nhường nhịn, yêu thương, độ lượng, nhân nghĩa. Vì cái đạo lý đẹp đó lại
từ Trung Quốc mà ra.
Lâu nay, Việt Nam ta có ba vùng chiến công:
1/ Trên bộ: biết bao nhiêu nghìn năm qua đánh nhau với giặc ở trên bộ ta đều thắng.
2/ Trên sông: sông Bạch Đằng chôn vùi không biết bao nhiêu quân thù.
3/ Trên không: ta đánh rơi tất cả những máy bay của kẻ thù.
Nhưng
ta chưa có chiến công trên biển. Ta xin báo với Trung Quốc và Thế giới,
lần này Việt Nam sẵn sàng lập chiến công trên biển dù đeo đuổi cuộc
chiến này hai mươi năm. Bây giờ người Trung Quốc đã nói rằng họ sẵn sàng
dùng sức mạnh quân sự trên Biển Đông, khi mà họ tuyên bố như vậy thì
Việt Nam ta cũng phải sẵn sàng, vì ông anh ông ép mình mà.
Để
bắt đầu bước vào chiến tranh, sẵn sàng chiến đấu thì ta phải làm sao?
Thượng toạ chỉ ra công thức chiến tranh, kỹ thuật quân sự theo nhãn quan
của đạo Phật:
-
Trước hết, tất cả người Việt Nam ta phải củng cố lòng yêu nước, chẳng
tiếc hy sinh vì Tổ quốc mình, phải xác định lập trường này trước trong
từng con người của ta ở mọi lứa tuổi. Có 3 khẩu hiệu mà chùa Phật Quang
đã dạy cho các em thanh thiếu niên tham gia khóa sinh hoạt hè (2011)
phải hô to sau mỗi lần tập luyện thể lực. Khi người huynh trưởng dõng
dạc hỏi: “Tu nghĩa là gì?”, mấy em hô lên “Diệt trừ bản ngã”. Câu hỏi
thứ hai “sống nghĩa là gì”, các em trả lời “Phụng sự mọi người”. Câu hỏi
thứ ba “Khi Tổ quốc bị xâm phạm thì sao”, các em đồng trả lời “Cả nước
đứng lên”. Đây là những câu trả lời rất đúng với Phật pháp và rất chuẩn.
Nhưng đó không phải là chuyện chỉ riêng của các em, tất cả chúng ta
cũng đều phải biết và nằm lòng ba khẩu hiệu này.
-
Bước thứ hai là cố gắng làm phước. Trong một cuộc chiến tranh nước nào
có phước nước đó thắng chưa nói đến chính nghĩa hoặc phi nghĩa. Cái
chính nghĩa bắt đầu làm cho người ta tăng cái phước lên rồi mới thắng
sau, nhớ như vậy. Tất cả mọi người phải lo nỗ lực làm phước gấp năm gấp
mười lần trước đây. Khi cái phước của mọi người lớn lên rồi cũng chính
là phước chung của toàn dân tộc. Đừng xem thường việc này, coi chừng đó
chính là yếu tố quyết định cho việc thắng thua trong cuộc chiến.
-
Bước thứ ba, từng người phải rèn luyện cơ thể, rèn luyện thể lực hết sức
vất vả, vì có những lúc khó khăn thì người nào đã rèn luyện người đó
mới vượt qua được. Ví dụ trong một cuộc chiến bom nổ đạn bay, không có
lương thực để sống trong vài ngày, với người không có rèn luyện thể lực
sẽ không chịu nổi nhưng người có tập luyện họ chịu đựng được 3 ngày đói
khát, chờ tiếp tế để sống và chiến đấu tiếp.
-
Bước thứ tư, chúng ta phải biết làm giàu hơn nữa, tức là đẩy mạnh kinh
tế kỹ thuật Việt Nam lên một bước cao hơn nữa. Bằng cách làm hết trách
nhiệm của mình, để làm sao từng người giàu lên thì cả nước mới giàu và
như thế mới đánh nhau được.
-
Bước thứ năm, là học sinh phải học giỏi hơn nữa, nhất là giỏi những kỹ
thuật số về vi tính (phải biết lập trình, phải biết chống lại Hacker,
v.v…), vì trong những trận chiến sắp tới, cái phương tiện khí tài nó lệ
thuộc vào các thiết bị kỹ thuật số rất nhiều.
-
Bước thứ sáu, khi chiến tranh xãy ra, mỗi người chúng ta sẽ đứng đằng
sau để ủng hộ chiến sĩ chiến đấu bằng những gì mình có được (tài vật,
rèn luyện thể lực, làm phước, làm giàu, học tập). Cả nước phải vào trận
thì ta mới chiến thắng chứ không phải là chỉ ỷ vào quân đội. Trong lịch
sử của ta, chỉ có một lần ỷ vào quân đội ta chiến thắng, đó là Vua Quang
Trung đánh quân Thanh, không cần tới dân, tức là Ngài tuyển quân xong,
luyện quân trong hai ngày, dắt ra Bắc đánh thắng liền, trên thế giới
chưa có người thứ hai anh hùng vĩ đại như vậy. Còn hầu hết như đời quân
Nguyên đánh nhà Trần thì cả nước phải vào trận.
Và
trong cuộc chiến tranh lần này cũng vậy, CẢ NƯỚC PHẢI VÀO TRẬN nhưng
không phải cả nước ai cũng cầm súng đi đánh, ai đánh thì đánh nhưng
người không đánh thì đứng đằng sau ủng hộ, tiếp sức kế thừa, nuôi quân
thăm hỏi, động viên an ủi mọi thứ để cho những người chiến sĩ của ta yên
lòng mà chiến đấu, dù cuộc chiến sẽ kéo dài tới đâu. Mặc dù ở hậu
phương nhưng tình thần ta lúc nào cũng như một người chiến sĩ ngoài trận
tuyến.
-
Bước thứ bảy là ta đứng sau lưng Nhà nước đoàn kết một lòng trên dưới.
Không thể có chiến thắng nếu người dân không tuân phục, không ủng hộ Nhà
nước. Thượng tọa đặt câu hỏi “Lịch sử thế giới từ xưa đến nay có một
nhà nước nào, có một chính quyền nào hoàn hảo tuyệt đối 100% không?
Nhưng để gọi là một Nhà nước chính nghĩa nếu nhà nước đó trên 60% là
tốt, chứ còn nói đúng hoàn toàn thì tuyệt đối không bao giờ có từ xưa
tới nay. Nhà nước nói tốt có những nhà nước tốt 10% còn 90% là bóc lột.
Còn nói tốt lắm thì được 70% tốt, 30% tham nhũng. Tất cả các nước trên
thế giới kể cả nước văn minh nhất đều như vậy.
Việt
Nam ta thì sao? Cũng bị tham nhũng và tham nhũng khá nhiều, làm mất tiềm
lực quốc gia, đôi khi làm mất niềm tin của quần chúng nữa. Tuy nhiên,
Nhà nước này vẫn là Nhà nước chính nghĩa đại diện cho dân tộc Việt Nam,
không có Nhà nước nào khác. Vì sao vậy, vì ta điểm lại trong thời gian
gần đây nhất, bất cứ Nhà nước nào cũng phải làm tay sai cho một nước
khác, chịu sự chỉ đạo của một nước khác, chỉ có Nhà nước Việt Nam đứng
độc lập một mình không sợ ai, dám đánh với bất cứ ai ăn hiếp mình, dù có
nhận viện trợ, đây là một điều rất lạ.
Khi
các Nhà Sử Học thế giới nghiên cứu về lịch sử Việt Nam, họ thấy trong
chiến tranh, ông Hồ Chí Minh cũng nhận viện trợ của Liên Xô nhưng mà
không lệ thuộc Liên Xô, ông nhận viện trợ Trung Quốc nhưng không hề lệ
thuộc Trung Quốc, sẵn sàng đánh nhau với Trung Quốc. Nên đây là một Nhà
nước độc lập nhất từ xưa tới giờ. Việt Nam làm bạn với các nước, giúp đỡ
các nước, nhận sự giúp đỡ các nước nhưng luôn luôn độc lập. Và nếu họ
độc lập, họ không chịu sự chỉ đạo của ai thì họ dành quyền lợi cho dân
của mình, mặc dù có thể cấp dưới có vi phạm, có tham nhũng. Điều đó làm
ta buồn, ta đau lòng khi có những con người biến chất đó (lòng tư riêng
quá lớn mà vơ vét, tham nhũng, hối lộ). Hôm nay ta lên án những Cán bộ
tham nhũng đã làm mất tiềm lực Quốc gia, mất niềm tin của nhân dân đối
với Nhà nước.
Ta
mong rằng, hễ ai làm Cán bộ quan chức phải sống cho thanh liêm, hết lòng
vì dân vì nước. Vì đó là chủ trương của Nhà nước, Nhà nước nào cũng
muốn Cán bộ lo cho dân cho nước, chứ không ai muốn Cán bộ mình tham
nhũng.
Thử
hỏi, khi chiến tranh xãy ra, anh còn sống, anh còn tham nhũng được
không? Nước mất thì nhà tan, tài sản anh gom góp được sẽ không còn. Vì
vậy đừng tham nhũng mà làm mất đi tiềm lực Quốc gia, trái lại phải chung
tay góp sức để cùng nhau đánh thắng giặc. Đó là lời mà ta nói với những
người quan chức tham nhũng, chứ còn trên tổng quát theo đa số Nhà nước
ta hiện nay vẫn là chính nghĩa, thật lòng lo cho dân lo cho nước, giữ
được độc lập Quốc gia không bị lệ thuộc nước nào, thậm chí còn vươn tay
ra giúp đỡ hai nước láng giềng là Lào và Campuchia. Vì ba nước này là
một khối, không thể nào tách ra được. Nước nào tách ra là bị ăn hiếp
liền.
Và
Việt Nam là đàn anh nhưng Việt Nam cư xử rất quân tử, không bao giờ Việt
Nam ăn hiếp Lào và Campuchia, mặc dù phải hết sức thuyết phục hai nước
đó hợp tác với Việt Nam vì lợi ích chung của ba nước. Cho nên Việt Nam
rất có thái độ quân tử từ xưa nay. Nếu có người hỏi quân tử gì mà diệt
luôn nước Chiêm Thành chiếm mất của người ta thì chúng ta trả lời rằng,
Việt Nam phải chiếm Chiêm Thành, đó là trách nhiệm không thể làm khác
được, vì sao? Vì Chiêm Thành có một tục lệ man rợ, Vua chết thì chôn
theo hết những vợ hoặc cung tần.
Rồi
mấy ông quan, mấy ông nhà giàu cũng bắt chước theo. Đó là tục lệ giết
người, đất nước đó không thể tồn tại được. Giống như Maya ở Nam Mỹ, đất
nước này cũng rất văn minh nhưng lại có tục lệ rất là man rợ, mỗi khi
mất mùa người ta thường nói là do thần linh giận, cho nên họ bắt người
đem về, đưa lên đài tế lễ, cắt cổ lấy máu tưới xuống đất. Như vậy họ nói
là làm vừa lòng thần linh để thần linh cho mùa màng được tươi tốt.
Chính vì tục lệ man rợ đó mà dân tộc Maya diệt chủng luôn.
Ta
nhớ là khi có những cái tục lệ man rợ liên quan đến hành động giết người
thì đất nước đó phải biến mất, đó là nhân quả. Cho nên, việc mà cha ông
ta đã chiếm hết Chiêm Thành, đó là sự công bằng của Luật Nhân Quả,
không thể để một quốc gia có tục lệ man rợ đó tồn tại trên trái đất này.
Vì vậy cha ông ta chiếm Chiêm Thành là một công lao chứ không phải là
tội lỗi. Ngày hôm nay, khi ta dạy con cháu, ta phải nhắc điều này, đó là
một chiến công và cùng là một công lao. Cũng giống như năm 1979, ta đem
quân qua giải phóng Campuchia, đánh tan Polpot thì đó cũng là một công
lao, công đức lớn của dân tộc ta. Nếu ta không đem quân qua kịp, Polpot
giết sạch Campuchia không còn sót người nào.
Ta đã
giúp họ giữ gìn được chủng tộc của Campuchia, đó là công đức rất lớn
của dân tộc ta, cho nên chính những công lao đó mà Nhà nước Việt Nam hôm
nay, thực sự là một Nhà nước chính nghĩa của Việt Nam.
Tiếp
theo, Thượng tọa kể câu chuyện Bác Hồ thành lập ngày 27/07 (Ngày thương
binh liệt sĩ) tại cái Đền mà ngày nay có tên là Đền 27/07 ở Thái Nguyên.
Bên cạnh cái Đền có nhà thờ Phật rất là nghiêm trang, mà nhà thờ Phật
này có trước cả trăm năm.
Như
vậy ý Bác Hồ muốn là phải đưa hương linh các anh hùng liệt sĩ về nương
tựa với Phật. Khi giải mã được thâm ý Bác Hồ, Thượng tọa mạnh dạn kiến
nghị lên TW Nhà nước “Từ đây bất cứ nơi nào có nghĩa trang liệt sĩ, Nhà
nước phải xây thêm nhà thờ Phật để cho anh em liệt sĩ được về nương tựa
với tâm linh của đạo Phật”.
Rõ
ràng Bác Hồ là người cực kỳ yêu quý đạo Phật vì bố Bác Hồ (Cụ Phó Bảng
Nguyễn Sinh Sắc) là người có công chấn hưng đạo Phật Việt Nam. Vì vậy
Nhà nước ta tuy nói là Nhà nước Cộng sản nhưng thật sự có nguồn gốc tâm
linh của đạo Phật. Do đó, ta không còn có con đường nào để chọn lựa, ta
chỉ có một Đất nước này để yêu thương, một Nhà nước này để ủng hộ và một
Phật pháp này để phát triển.
Vì
sao nói Đạo pháp đồng hành cùng Dân tộc? Vì trong thẩm sâu tâm linh Nhà
nước này theo đạo Phật, ủng hộ đạo Phật. Vì vậy trong cuộc chiến tranh
sắp tới, ta ủng hộ chiến sĩ cũng phải ủng hộ Nhà nước, tức là làm cho
Nhà nước tốt hơn nữa. Chính dân đã đưa những người con ưu tú ra làm Cán
bộ -Quan chức lãnh đạo Nhà nước thì khi họ hư dân phải dạy. Tuy nhiên
lâu nay thấy Cán bộ tham nhũng dân chì biết chê chứ không mạnh dạn dạy.
Dạy
Cán bộ cho tốt hơn đó là nhiệm vụ của dân. Chính sự góp ý của dân làm
cho Chính quyền tốt lên từng ngày. Mà Chính quyền tốt lên từng ngày,
nhân dân tin tưởng, ta mới đoàn kết trên dưới một lòng chuẩn bị đi vào
chiến tranh. Nếu trên dưới không một lòng ta sẽ thua trong trận chiến
sắp tới.
Tóm
lại, Nhà nước phải thật lòng lo cho dân, kiểm điểm những Cán bộ sai của
mình và người dân phải giúp cho Nhà nước tốt lên từng ngày. Đó là sự
tương quan giữa Nhà nước và dân là như vậy.
Sau
nữa, ta phải tu tập vô ngã. Đạo lý vô ngã của nhà Phật rất quan trọng
trong chiến tranh. Khi ứng dụng vô ngã trong tu tập thì ta đi đến giải
thoát. Còn khi ứng dụng tu tập vô ngã trong đời sống thì ta tạo thành vô
số công đức. Và khi ứng dụng vô ngã trong chiến tranh ta sẽ chiến thắng
được kẻ thù, vì người vô ngã là người dám quên mình, có thể yêu thương
được cả thế giới này, chứ không còn trong phạm vi đất nước của mình nữa,
đồng thời phải yêu thương kẻ thù dù ta đánh tan họ. Đó là thái độ của
người chính nhân quân tử.
Thái
độ này là Trung Hoa dạy ta và ta ứng dụng thái độ đó để đối xử lại với
họ. Ta sẽ chiến thắng họ, sẽ đánh tan họ nhưng vẫn yêu thương họ. Đây là
đạo lý vô ngã. Vì vậy từng người phải tu tập lại đạo lý vô ngã cho thật
kỷ để dám hy sinh, dám quên mình và dám yêu thương kể cả kẻ thù của
mình. Mỗi ngày ta phải quỳ trước Phật nguyện diệt trừ bản ngã.
Ta
nhớ lời Bác Hồ “Khi trong hòa bình thì lúc nào cũng sẵn sàng như trong
chiến tranh nhưng khi bước vào chiến tranh thì ung dung như đang trong
hòa bình”, đây là bản lĩnh mà Bác Hồ dạy lính của mình. Cũng vậy, hiện
tại chiến tranh chưa xãy ra, nhưng ta chuẫn bị sẵn sàng như đang chiến
tranh nhưng nếu ngày nào chiến tranh xãy ra thì ta không sợ hãi, rất
bình tĩnh để đối phó.
Mặc khác ông bà dạy ta “Giặc đến nhà đàn bà cũng phải đánh”, tức là cả nước đều vào trận nếu phải đánh.
Hiện
nay hàng Trung Quốc tràn ngập ở Việt Nam vì giá rẽ. Bình thường ta mua
hàng Trung Quốc không có vấn đề gì, ta mua hàng của họ cũng là ủng hộ
anh em mình thôi nhưng bây giờ khi cầm hàng Trung Quốc ta phải suy nghĩ
“Hôm nay TQ đã gây hấn ta tới đâu rồi, nếu mua một món này là ta giúp
cho anh em TQ có thêm một viên đạn, một khẩu súng để bắn vào nhân dân
ta. Vậy sao không mua hàng của Việt Nam để chiến sĩ ta có thêm một viên
đạn, một khẩu súng. Điều này cho thấy, chưa cần chiến đấu chỉ mua hàng
thôi là ta chuẩn bị chiến tranh được rồi.
Ta
quở trách những ai ăn chơi lêu lỏng, phí phạm. Bây giờ phải chuẩn bị mọi
thứ để cả nước bước vào cuộc chiến. Hễ bước vào chiến tranh rồi thì cả
nước là cha là mẹ của nhau. Lúc này ai mà phí phạm một đồng, một hạt
gạo, một giọt nước là ta được quyền nhắc nhở, phê bình. Cả nước phải
đồng lòng tập trung sức mạnh để chiến đấu, bằng cách sống có kỷ cương
như quân đội. Và ta dồn sức để rèn luyện, lao động, học tập, tu hành
cùng cả nước chiến đấu.
Đặc
biệt là yếu tố tu hành. Ta đánh giặc không phải chỉ có vũ khí mà Thần
Thánh cùng đánh với ta. Khi đất nước ta có một nền tâm linh mạnh mẽ thì
Thần Thánh cùng vào trận với ta. Vì vậy ta phải xây dựng cho dân tộc
mình một nền tâm linh mạnh mẽ. Đó là, trong cả nước mỗi người đều biết
tu hành (lễ Phật, ngồi thiền, làm phước) thì ta chiêu cảm được sự gia hộ
của Thần Thánh, để khi vào trận không chỉ có những chiến sĩ mà Thần
Thánh cùng ta đánh giặc.
Bây
giờ nên xây dựng tình đoàn kết cả nước lại để chuẩn bị chiến đấu, vì vậy
ta nghiêm khắc quở trách bất cứ những ai làm mất đoàn kết trong đất
nước này. Một lời nói chê bai, chỉ trích, gây hiềm khích đều tiếp tay
cho giặc. Khi đất nước đang vào cuộc chiến mà ta làm lạc lòng người, làm
mọi người lung lay, không còn sức mạnh để chiến đấu là có tội lớn với
Tổ quốc.
Lúc
này ta chỉ được nói những lời yêu thương, đem đến sự hòa thuận. Tránh
trường hợp con người nói xấu nhau, đạo này chê đạo kia, dân tộc này chê
dân tộc kia, nhất là chê Nhà nước. Tinh thần này mọi người phải nghiêm
khắc thực hành, ai nói những lời gây chia rẽ, ta phải quở trách và nói
rằng anh vừa tiếp tay cho giặc ngoại xâm.
Cuối
cùng ta nói với thế giới rằng người VN yêu chuộng hòa bình nhưng sẵn
sàng chiến tranh. Người Việt Nam ta kính trọng Trung Quốc nhưng sẵn sàng
đối phó và Việt Nam không bao giờ ăn hiếp nước nhỏ hơn mình. Ta sống xử
sự với tư cách của một người anh, người quân tử.
Đồng
hành với dân tộc Việt Nam này là Phật giáo, thăng trầm theo từng bước
khổ, vui của dân tộc. Cho nên ta tinh tấn tu hành, cầu nguyện và giáo
dục lẫn nhau, để mọi người nâng cao nhân cách, tinh thần mình lên mà xây
dựng, bảo vệ đất nước. Ta gửi một thông điệp đến tất cả Tôn giáo bạn
cũng phải giống như đạo Phật vậy. Hãy quên đi nguồn gốc từ đâu đến mà
nhớ rằng dù đạo nào anh cũng là người Việt Nam, cùng cái khổ, cái vui
với dân tộc này. Nên đặt tình yêu dân tộc cao hơn tình cảm tôn giáo của
ta. Khi đất nước bị ngoại xâm, nếu ai không đủ lòng yêu nước, không đủ
lòng hy sinh thì người đó có tội lớn. Và cái tội đó nó không phân biệt
anh thuộc tôn giáo nào.
Thời
Pháp thoại kết thúc bằng những tiếng vỗ tay vang rền, biểu hiện sự đồng
cảm của thính chúng trước những lập luận rõ ràng, mạnh mẽ, dứt khoát của
một nhà Sư có tinh thần yêu nước nồng nàn và cổ súy tinh thần này cho
mọi người, nhất là lớp trẻ thanh thiếu niên. TT.Thích Chân Quang là một
người tu hành đáng phải kính nể.