Mật tông
Các Bậc Đạo Sư Của Đại Thủ Ấn (Phần Một)
Nguyên tác : KEITH DOWMAN Minh họa : Hugh B.Downs Chuyển ngữ: Nguyên Thạnh Lê Trung Hưng
17/03/2553 03:55 (GMT+7)
Kích cỡ chữ:  Giảm Tăng
Các Bậc Đạo Sư Của Đại Thủ Ấn (Phần Một)
Mục lục
Xem toàn bộ

ÐẠI SƯ THỨ 7

KANKARIPA , Kẻ goá vợ ^

 

Ôi !Thiên nữ,Dakini của lòng ta

Nàng dung mạo mỹ miều

Mà chỉ có mắt thanh tịnh của ta

Mới đủ khả năng chiêm ngưỡng

Tướng ấy không lìa ta

Nhưng không phải thuộc về ta

Các pháp hiện tượng của một vũ trụ rỗng không

Thiên nữ ơi!Nàng chẳng có gì sánh bằng

Vì ta không đủ lời diễn tả.

 

Một thủa nọ tại Magaddha có một thanh niên thuộc giai cấp hạ tiện.Lớn lên,y kết duyên cùng một thiếu nữ có nhan sắc mặn mà cũng cùng tầng lớp xã hội.Y tính tình chơn chất và cũng không phải là hạng người thiếu đạo đức.Có điều anh ta không quan tâm đến cuộc sống đức hạnh và những giá trị của tâm linh.Vì thế,sau khi trải qua lạc thú của lứa đôi,y có cảm giác rằng chỉ có cuộc sống thực tại mới đem lại cho y những lạc thú hoàn toàn.Còn tất cả chỉ là vô nghĩa.

Rủi thay,cho đến một ngày của định mệnh khắc nghiệt,người vợ trẻ lâm bạo bệnh và qua đời.Ðau khổ đến mất cả lý trí,y ôm chặt lấy thây ma mà không chịu buông rời nửa bước.Một nhà sư Du-già thấy y trong tình trạng vô cùng tuyệt vọng và đau khổ ấy,bèn dừng chân để hỏi duyên cớ.

“Ngài không thấy tôi đang đau đớn như bị cưa xẻ đây sao?Nàng chết đi là một mất mát to lớn,là kết thúc mọi niềm hạnh phúc,khoái lạc của đời tôi.Quả thật không ai trên đời này đau khổ bằng tôi.”

Sư khuyên:

“Tất cả cái gì sinh ra đều phải kết thúc bằng cái chết.Có sinh thời có tử.Có tụ thời có tán.Gặp gỡ rồi phải chia ly.Trong cõi thế gian vô thường này,ai cũng phải trải qua những chặn đường đau khổ ấy.Ðó là qui luật tự nhiên.Cớ sao người lại phải vật vã mà ôm giữ lấy cái thây ma kia khác nào ôm giữ một đống bùn.Cớ sao ngươi không tu tập để cho vơi bớt sầu khổ kia?

Nghe sư nói,gã choàng tỉnh cất tiếng nài nỉ:

“Xin ngài xót thương dạy cho tôi cách thoát nỗi khổ này.”

Sư hoan hỷ nhận lời,khai thị cho y.Kế đó lại dạy cho y phương pháp thiền định để dẹp cái tâm sầu não và những ý nghĩ vẩn vơ về cái chết của người thân yêu.Sư dạy cho y cách quán tưởng hình ảnh vợ mình như một Kim cang Thánh nữ (Dakini), một biểu tượng của không tính và tịnh lạc.Ðồng thời,Sư dạy cho y quán các pháp vốn không có tự ngã.Sau 6 năm tu tập,khi thấy rõ các pháp do duyên sinh,Kankaripa hốt ngộ chân lý.

CHÚ GIẢI:

Hư không (Space) và thanh tịnh quán (pureawreness)là hai-trong-một (Two-in-one). Dakini vừa là sắc tướng của một người nữ vừa là tướng của thanh tịnh thức.Vũ khúc của Dakinis là sự chuyển động của nguyên lý Âm và Dương.Ðó là sự vận hành của các pháp thế gian.